Ngày này 10 năm trước, tôi cất cánh đi du học.
Được học tập tại một quốc gia tiến bộ như Australia có lẽ là một trải nghiệm may mắn hơn nhiều người. Nhưng những tháng ngày xa quê hương thật chẳng phải chuyện cổ tích.
Một mình lăn lộn nơi đất khách quê người, tôi dần phải học cách tự lo cho bản thân. Mớ rau phải tự mua, bữa cơm phải tự nấu, đồ hỏng phải tự sửa, sức khỏe phải tự chăm, nhà cửa tự gìn giữ...
Với những đứa trẻ thành phố, hầu hết những việc này đã nghiễm nhiên có ba mẹ lo. Nhưng khi xung quanh không còn nơi nào để nương tựa, mình chỉ còn cách tự nương tựa vào mình.
Chỉ khi đó mới thấy: để duy trì được cuộc sống này trơn tru cần nhiều trách nhiệm thế nào. Khi không còn một ai nâng đỡ lúc bạn vấp ngã, khi không còn một người trợ giúp lúc bạn khó khăn, liệu bạn có tin tưởng vào sự tự giác hay tính kỷ luật của chính mình để tự làm chỗ dựa cho bản thân?
Chỉ khi biết đến cái cảm giác hoang mang lạc lõng như bị bỏ rơi giữa một nơi phương trời xa lạ, tôi mới nhận ra mình vẫn còn là một đứa trẻ quen được nuông chiều.
Đôi bàn tay đang gõ những dòng này, đã từng phải đi rửa bát, làm phụ bếp, làm nông dân... tức những công việc lao động mà nhiều người cho là thấp kém, chỉ để có đồng ra đồng vào đảm bảo cuộc sống.
Đây là những góc tối trong cuộc sống của một du học sinh mà người ngoài cuộc ít khi được thấy.
Tất cả những trải nghiệm này tuy khổ sở và khó khăn, nhưng là những trải nghiệm tôi tự hào vì đã trải qua. Năm 2019, tôi trở về Việt Nam sau khi tốt nghiệp với tấm bằng thạc sĩ loại xuất sắc, nhưng có lẽ trường đời mới là nơi dạy tôi nhiều hơn cả.
Chỉ khi được nếm trải mùi vị của thăng trầm, được thấy nhiều cung bậc của cuộc sống, tôi mới nhận thấy mình may mắn đến thế nào khi có những gì mình đang có.
Giờ ba mẹ chỉ còn ở cách tôi 20 phút lái xe, và cuộc sống của tôi không còn bị lệch múi giờ nữa.
10 năm rồi nhìn lại, cứ ngỡ như mình vừa thức dậy khỏi một giấc mơ dài...
Cosmic Writer
Comments