Là một người hướng nội, mình từng rất ngại giao tiếp. Đặc biệt nhất là khi phải giao lưu với những người chưa quen.
Bản thân mình dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người khác và thường hay lo lắng rằng họ đang suy nghĩ gì về mình, khiến cho những cuộc trò chuyện luôn mang áp lực nặng nề của việc phải thể hiện bản thân mình một cách tốt nhất.
Chỉ cần một lần dại mồm cũng đủ làm mình đắn đo suy nghĩ cả tuần trời, một cuộc gọi đến từ số lạ cũng đủ làm mình hoang mang trong thoáng chốc, và mình luôn né tránh những cuộc gặp gỡ giao lưu nếu như cảm thấy không thật sự cần thiết.
Cảm giác này chính là biểu hiện của "rối loạn lo âu xã hội" (social anxiety).
Thời gian gần đây mình dần cải thiện được vấn đề này. Một trong số những kinh nghiệm khiến cho những tương tác xã hội không còn là "ác mộng", đó là thay đổi cách mình nhìn nhận về chúng.
Con người thật ra không đáng sợ như đôi khi mình lo lắng. Đúng thật rằng ai cũng có những sự thiếu sót, sự ích kỷ riêng (cũng như mình thôi). Nhưng điều ngược lại cũng đúng: ai cũng đều có những cái hay để mình học hỏi từ họ (kể cả những người mình không ưa).
Có thể đó là một trải nghiệm họ từng có mà mình không có, một kiến thức họ biết mà mình không biết, hay một đức tính nào đó mà mình ngưỡng mộ.
Thay vì đắn đo là họ có hiểu mình không, có quý mình không... thì mình sẽ thử tìm cách để hiểu họ, để quý họ, và để học hỏi từ họ. Khi mình là người chủ động mở cánh cửa sắt vô hình đang ngăn cách, mình sẽ nhận thấy rằng hầu như ai cũng đều khao khát muốn được lắng nghe, được cảm thông, được chấp nhận, được kết nối và được giải thoát khỏi nỗi cô đơn.
Đây là những tầng sâu bên trong mà ai cũng mong muốn được chạm đến, nhưng luôn thận trọng bảo vệ nó trong những lớp áo giáp rất dày của sự dè chừng. Khi mình gạt bỏ đi những phán xét, mình sẽ có thể khám phá được sâu hơn về nhau, và tìm thấy được những viên ngọc quý giá mỗi người đều đang cất giấu trong tâm hồn.
Nói tóm lại, đừng tiếp cận những giao tiếp xã hội như thể một màn trình diễn để rồi chịu áp lực phải diễn tròn vai. Hãy coi đó như những cơ hội để mình học những cái hay từ họ, học cách lắng nghe, học cách chia sẻ, và học cách đặt mình vào vị trí của họ.
Và cũng như các cô cậu học trò, mắc sai lầm đôi khi là không thể tránh, vậy nên cũng hoàn toàn không đáng trách.
Góc nhìn này đã giúp được mình ít nhiều. Hy vọng rằng nó cũng sẽ giúp được ai đó.
Cosmic Writer
Comments