Điện ảnh là một màn trình diễn của hình ảnh và âm thanh. Nhiều người không rành về phim, sẽ thường đánh giá cao phần hình ảnh. Thực tế là: âm thanh mới là yếu tố quan trọng nhất làm nên một trải nghiệm xem phim.
Với kinh nghiệm vài năm nghiên cứu và thực hành làm phim, tôi có thể khẳng định điều này: một bộ phim hay có đến 60% được tạo thành bởi âm thanh.
Nếu không tin, hãy thử bật một bộ phim kinh dị nhưng tắt tiếng, bạn sẽ thấy: tất cả những nỗ lực của diễn viên, đạo diễn hình ảnh, ánh sáng, bối cảnh, phục trang, dựng phim... để phần hình ảnh trở nên thật đáng sợ, cuối cùng chẳng khác... phim hài nếu như không có âm thanh đi cùng.
Thế nhưng, đây chỉ là một chút luyên thuyên đầu ngày, chứ chẳng phải một bài phân tích chuyên sâu về điện ảnh. Điều tôi muốn nhấn mạnh ở đây, là có những yếu tố rất quan trọng làm nên trải nghiệm của con người, nhưng lại ít khi được chúng ta nhìn ra.
Thử coi bộ phim như chính cuộc đời của bạn, thì âm thanh chính là suy nghĩ. Đó là tiếng nói nội tâm luôn ẩn hiện trong tâm trí. Nó định hình con người bạn, những thứ bạn quan tâm, và những việc bạn thực hiện.
Thế nhưng phần lớn thời gian, bạn hầu như chẳng nhận ra những dòng suy nghĩ ấy. Bạn hòa vào làm một với nó, để nó quyết định bạn là ai, mặc cho việc vào những ngày xấu trời, chính những suy nghĩ đó cũng phán xét bạn, làm tổn thương bạn, hay cuốn bạn vào những hành trình chẳng mấy tốt đẹp.
Nếu như không hoàn toàn ý thức được nó, bạn cũng giống như một người đang xem phim, để tiếng nhạc quyết định trải nghiệm của mình mà còn chẳng hề hay biết.
Hay như lời của Marcus Aurelius, vị hoàng đế triết gia La Mã và tượng đài của chủ nghĩa khắc kỷ: "những điều mà bạn nghĩ đến, sẽ quyết định chất lượng của tâm trí bạn. Tâm hồn bạn được nhuộm màu bởi những suy nghĩ".
Việc nhận ra rằng những suy nghĩ trong đầu đôi khi có thể chống lại bạn, là một ý nghĩ có phần kỳ cục. Thế nhưng mục đích của việc này, không phải là để bạn chối bỏ những suy nghĩ của mình, mà là để nhận ra rằng bạn có một mối quan hệ ràng buộc với nó.
Khi bạn tự ý thức được những điều này, thì lúc ấy bạn cũng nhận ra rằng mình hoàn toàn có thể làm chủ được suy nghĩ.
Bạn không phải chỉ là người xem phim đang bị tiếng nhạc thao túng, mà đồng thời bạn cũng chính là người nhạc trưởng.
Tâm hồn bạn bị nhuộm màu bởi những suy nghĩ, nhưng đồng thời bạn cũng chính là người họa sĩ đang làm việc đó.
Vào một khoảnh khắc nào đó trong ngày, hãy thử tự hỏi bản thân: bạn đang suy nghĩ điều gì? Những suy nghĩ ấy có đang phục vụ bạn hay không? Suy nghĩ đang điều khiển bạn, hay bạn đang điều khiển suy nghĩ?
Bạn đang vẽ lên tâm hồn mình những tông màu gì?
Cosmic Writer
Comments