Yêu thương bản thân, là một khái niệm được nhắc đến nhiều, nhưng bị hiểu sai cũng nhiều.
Đó không phải chỉ là tự nuông chiều mình trong sự nhàn rỗi, bằng những thú vui thanh cảnh, những tấm ảnh selfie đăng lên mạng. Những việc ấy có thể cần thiết, khi cuộc sống bộn bề áp lực và bạn cần được nghỉ ngơi.
Nhưng nhiều khi, yêu thương bản thân lại là tự thúc đẩy mình vượt qua sự chây ì trì hoãn, nỗ lực thực hiện những trách nhiệm quan trọng cần làm, cho dù những việc ấy chẳng sướng vui gì mấy.
Vậy nên, để yêu thương bản thân, chẳng có một công thức rập khuôn nào là luôn đúng. Việc ấy tùy thuộc vào mỗi người, cũng như vào từng thời điểm trong cuộc đời họ.
Người đang tự đặt quá nhiều áp lực lên mình, sẽ cần chút thời gian cho phép mình chậm lại. Người đang sa đà vào rong chơi tiêu khiển, lại cần những chuỗi hành động nghiêm túc hơn.
Hai hoàn cảnh ấy tuy khác biệt, nhưng đều có một điểm tương đồng: rằng mỗi người đều phải nhận thức được hiện tại mình đang thật sự cần gì, và hành động làm sao để hướng đến những gì tốt nhất.
Cố gắng khi cần cố gắng, và nghỉ ngơi khi cần nghỉ ngơi. Đối với tôi, đó là sự tổng hòa của hai kiểu mẫu tình yêu điển hình nhất: tình yêu của người mẹ và tình yêu của người cha
Trên góc độ biểu tượng, tình yêu của người mẹ thường được đặc trưng bởi sự nhẹ nhàng, ấm áp, và bao dung. Người mẹ chấp nhận và yêu thương con vô điều kiện, luôn muốn con được mạnh khỏe, no đủ, và an toàn
Còn tình yêu của người cha, thường gắn liền với tính trật tự, sự gương mẫu, và thúc đẩy vượt qua khó khăn. Vì những nỗ lực của quá trình ấy, sẽ giúp một người trưởng thành, mạnh mẽ, và vượt lên trên chính họ.
Chẳng có thứ tình yêu nào là quan trọng hơn tình yêu nào, nên mọi sự so sánh đều khập khiễng. Cả hai đều là chất liệu cần thiết cho sự phát triển cân bằng của một con người.
Khi yêu thương chính mình cũng vậy. Nếu như bạn có thể tự yêu thương mình, như thể người cha và người mẹ yêu thương một đứa con, bạn sẽ biết cách để vừa rèn luyện cho con người mình phát triển, mà chẳng hà khắc độc đoán với bản thân; vừa xoa dịu cho tâm hồn mình êm ấm, mà chẳng dễ dãi chọn lựa sự an nhàn.
Yêu thương bản thân, do đó, là sự dung hòa đồng điệu giữa tình yêu bao dung và tình yêu kỷ luật, là sự tỉnh thức để biết khi nào cần nghỉ ngơi, khi nào cần cố gắng, mà chẳng quá sa đà thiên vị về một bên nào cả.
Nhờ đó, bạn sẽ biết cách để vừa tự ôm lấy mình và chấp nhận rằng mình ổn, vừa thúc đẩy mình bước ra khỏi vùng an toàn để trở thành một phiên bản hoàn thiện hơn. Đó là hai công cuộc song hành, bổ trợ cho nhau mà chẳng hề trái nghịch.
Điều quan trọng là mỗi người cần tự nhận biết được điều gì là cần thiết cho mình. Để từ đó mới yêu thương và nuôi dưỡng được mình cho trọn vẹn.
Cosmic Writer
Comments