Càng tiếp xúc với nhiều người, tôi càng nhận ra con người chúng ta hầu như đều có những nỗi lo âu tương đồng.
Nhìn quanh, ta thấy ai cũng đều có cuộc sống rất ổn: người được tự do đi đây đi đó, người có công việc tốt với thu nhập cao, người đã xây dựng được bến đỗ gia đình êm ấm...
Trong khi nhìn lại mình, ta lại thấy cuộc sống của mình vẫn còn đang bộn bề mông lung, chưa tới nơi tới chốn. Sự nghiệp và gia đình chẳng biết đến bao giờ mới đạt được trạng thái "lý tưởng" như mình mong muốn, mà vẫn luôn là những công trình còn đang dang dở.
Đôi khi sự thật ấy khiến mình hoang mang giữa những áp lực, không biết đến khi nào cuộc sống mới "ổn" như người khác.
Thế nhưng sự thật là: ai cũng đều "ổn", cho đến khi ta hiểu sâu hơn về họ. Đằng sau những giao diện tưởng chừng như đáng mơ ước mà ta thấy ở họ, ai cũng đều có những sự "không ổn", những nỗi bất an riêng: từ năng lực, tình cảm, công việc, hay những mối quan hệ...
Cũng giống như mình vậy: chúng ta đều được cuộc đời giao phó cho hàng tấn những trách nhiệm khó khăn của việc làm người, phải đảm đương được những gì xã hội và bản thân mình kỳ vọng, nhưng đều thiếu kinh nghiệm sống và phải tự lần mò từng bước đi như một đứa trẻ dò dẫm trong bóng tối.
Tất cả chúng ta, ai cũng đều đang loay hoay giải bài toán của cuộc đời, và là những người cùng cảnh ngộ, cùng chiến tuyến với nhau hơn là những đối tượng để so bì hơn thua.
Nhận ra việc này làm những gánh nặng dường như nhẹ bớt, vì hóa ra không ai là thật sự lạc lõng với những vấn đề của mình.
Bên cạnh đó, chúng ta đôi khi cũng thường quá khắt khe với bản thân, chỉ chú tâm vào những gì mình chưa có, mà quên không nhận ra rằng ngay lúc này đây mình đã đang có rất nhiều.
Để có mặt ở đây, vào chính khoảnh khắc này của cuộc đời, chúng ta đều đã từng phải đi qua những thăng trầm, những thử thách, những thất bại trong quá khứ. Bằng cách nào đó, bất chấp tất cả những trở ngại ấy, chúng ta vẫn cứ dấn thân bước tiếp và đến được đây ngày hôm nay.
Đâu cần phải về nhất hay được tung hô, tự bản thân việc dám đương đầu với cuộc sống như vậy thôi cũng đã là sự nỗ lực tuyệt diệu và đầy xứng đáng. Ta của quá khứ hẳn sẽ tự hào khi nhìn thấy ta của hiện tại.
Ranh giới giữa sự thiếu thốn và sự đủ đầy có khi chỉ mong manh như vậy. Nó phụ thuộc vào cách mình tự nhìn nhận cuộc sống của mình thế nào. Đã bao lâu rồi chúng ta không tự nhìn lại những gì mình đã làm được, và chân thành công nhận sự cố gắng của bản thân?
Tôi không nghĩ rằng chúng ta nên ngừng việc hướng đến một cuộc sống tốt hơn, vì suy cho cùng mọi sự lựa chọn của ta trong cuộc đời đều là vì mục đích ấy. Thế nhưng trước khi ta lao mình vào những cuộc chạy đua không hồi kết và những sự so bì khập khiễng với người đời, hãy thử tự nhìn nhận xem:
Liệu ta có đang đánh giá quá cao cuộc sống của họ, và đánh giá quá thấp cuộc sống của bản thân?
Cosmic Writer
Comments