Những ngày gần đây, cảm xúc trong lòng tôi xôn xao như cơn giông cuối hạ.
Tự nhìn lại mình, tôi thấy cuộc sống vẫn còn nhiều bề bộn, vẫn lộn xộn và dở dang. Nhiều ước mơ và dự định tôi muốn triển khai, nhưng thời gian thì cứ vùn vụt trôi, còn tôi thì chẳng được một giây trẻ lại…
Đứng trước những chương mới đầy thử thách của tương lai, tôi bỗng hoài niệm về quá khứ, về thời cuộc sống còn giản đơn. Mở lại file nhật ký tôi từng viết vài năm trước, những thước phim cũ của cuộc đời hiện về trong tâm trí. Những tâm sự tôi từng trút xuống, nhờ có chữ viết mà còn mãi với thời gian, để một ngày nào đó tôi mở lại và cười thầm rằng khi xưa mình đã ngây dại đến thế nào.
Hôm nay là một ngày như vậy.
Vậy nhưng, khi nhìn lại hình bóng của mình năm ấy, tôi lại chợt nhớ rằng: “cuộc đời này… đã có bao giờ là giản đơn đâu cơ chứ?” Một lẽ thường tình, một sự thật hiển nhiên, mà có lẽ tôi mải bận rộn âu lo với những vấn đề trước mắt, để rồi quên đi mất những vấn đề tôi đã để lại sau lưng.
Tôi của ngày xưa cũng kiên cường lắm. Cuộc sống nhiều khi cũng chẳng dịu dàng gì. Từ nỗi cô đơn ở nước ngoài, tới những áp lực về bài vở, sự hoang mang về bản dạng của mình, và cả sự chơi vơi giữa những ngã ba sự nghiệp… Khó khăn tìm đến tôi cũng nhiều, trùng điệp như từng đợt sóng. Nhưng hết lần này đến lần khác, tôi cũng đều đã vượt qua, (dù đôi khi cũng thật trầy trật và vất vả).
Đáng cười là: có những lúc tôi rơi vào bế tắc, nhìn quanh chẳng thấy có lối thoát nào. Vậy nhưng chỉ ít lâu sau, tôi đã vượt qua và lại... mải mê với những vấn đề mới.
Tôi mỉm cười và đóng file nhật ký, khi cơn giông trong lòng tôi dần lắng lại. Nắng cũng hửng lên sau đám mây dần tan, và như thắp sáng được một góc tâm hồn…
Thì ra là vậy đấy. Giai đoạn nào trên đường đời, hiện trạng cuộc sống cũng luôn là bộn bề và ngổn ngang. Chỉ là những vấn đề mình gặp sẽ mang dáng vẻ hình hài khác nhau, tuỳ thuộc vào việc mình đang ở đâu trên cuộc hành trình.
Và đó có khi là điều tốt. Vì còn thấy bất an, có nghĩa là mình còn đang liên tục đối diện với thử thách, liên tục vượt qua những giới hạn của bản thân mà dấn bước vào làn sương phía trước.
Tôi tự dặn lòng mình: những khó khăn trước mắt, rồi cũng sẽ sớm qua thôi.
Rồi một ngày mưa nào đó nhiều năm nữa, tôi sẽ đọc lại những dòng này, và có khi sẽ lại thấy được tiếp thêm động lực và niềm tin từ câu chuyện cũ…
Và tôi tin, ngày ấy rồi cũng sẽ đến...
Cosmic Writer
Comentarios