top of page

Bông hoa và trái đất

Trong cuốn “The art of living” của thiền sư Thích Nhất Hạnh, thì thầy Thích Nhất Hạnh có một phép ẩn dụ mà mình cảm thấy rất ấn tượng:


Một bông hoa sinh ra từ mặt đất, và tưởng rằng mình độc nhất, riêng lẻ, và tách biệt với thế giới xung quanh mình. Nhưng thực chất không phải vậy.


Bông hoa chỉ có thể nảy nở trong một điều kiện môi trường phù hợp. Môi trường tạo ra bông hoa, và đồng thời ở bên trong chính bông hoa đó. Hay nói cách khác, trái đất tạo ra sự sống, và đồng thời hiện diện ở bên trong mọi hình thái của sự sống.


Bông hoa đó sẽ không thể tồn tại nếu như không có sự hiện hữu của trái đất bên trong chính nó, thông qua sự biểu hiện của những nguyên tố cơ bản như đất, nước, ánh sáng và không khí đang nuôi dưỡng nó mỗi ngày.


Cũng tương tự như vậy, con người sinh ra trong không gian và thời gian từ những sự sắp đặt kỳ diệu của vũ trụ.


Có nhiều giả thuyết khoa học được đưa ra để lý giải cho sự khởi nguồn của sự sống trên trái đất: có quan điểm cho rằng sự sống được gieo mầm trên trái đất từ thuở sơ khai nhờ những ngôi sao băng đem đến nước và mầm sống nguyên thủy từ những thiên hà xa xôi.


Có quan điểm khác lại cho rằng: sự sống được hình thành từ dưới đáy đại dương, nhờ nhiệt lượng từ những miệng núi lửa đã tạo điều kiện môi trường phù hợp để các chất hóa học sẵn có kết dính lại với nhau dưới một quy tắc nhất định để hình thành nên một tế bào nguyên thủy.


Nhưng dù đáp án thật sự có là gì đi chăng nữa, thì việc sự sống được nảy mầm, dẫn đến sự tồn tại của con người, dưới một góc nhìn nào đó, đều là những sản phẩm được tạo thành và kết tinh dưới tầm ảnh hưởng của những quy luật của vũ trụ, của sự chuyển biến không ngừng của không gian thời gian.


Trước khi khoa học đủ phát triển để giải mã những quy luật này, dù là thông qua toán học, vật lý, hóa học, hay sinh học... thì nó vẫn sẽ là một phần của sự bí ẩn. Trong góc nhìn đầy hạn chế của con người thuở ban sơ, sự bí ẩn ấy không khác gì với "ý trời", hay sự sắp đặt của một thế lực nào đó siêu nhiên.


Những dòng suy nghĩ lan man này dẫn mình đến một kết luận tất yếu: bất kể điều gì đã tạo ra vũ trụ, nó cũng tạo ra con người.


Dưới một góc độ nào đó, con người không thể được tách rời khỏi cái vũ trụ xung quanh mình. Điều này có nghĩa, tất cả chúng ta, cả bạn và mình, cả những người đã chết và những người sẽ được sinh ra, đều là một phần của vũ trụ kỳ vĩ này.


Hay thậm chí, nếu như bạn cho phép mình đi xa hơn chút nữa với phép ẩn dụ này, mình sẽ mượn lời của Alan Watts, một trong những triết gia thế kỷ 20 đã tiên phong trong việc phổ cập tinh hoa triết học phương Đông đến với người phương Tây. Ông cũng có một câu nói có tác động rất lớn đối với mình: “we are the universe experiencing itself”.


Cũng như bông hoa không tách biệt khỏi trái đất, con người không tách biệt với vũ trụ. Con người ở trong vũ trụ, và chính là một phần của vũ trụ, là những phân mảnh của vũ trụ với ý thức và trí tuệ để có thể tự quan sát, tri kiến, và thấu hiểu chính bản thân mình.


Chúng ta là vũ trụ đang tự trải nghiệm chính nó.


Cosmic Writer


Comentários


bottom of page