Sống ở đời, đôi khi bớt nói cũng là một cái hay.
Lời nói là một thứ quyền năng tuyệt vời mà mình được tạo hóa ban tặng. Bằng lời nói, mình thấu hiểu lòng nhau, mình tư duy cùng nhau, tạo ra những mối duyên đậm sâu, những xã hội gắn kết.
Nhưng lời nói, cũng có thể làm mình tổn thương. Thậm chí đôi khi còn đau hơn cả dao kiếm súng đạn.
Nó là một thứ sức mạnh cần được mình chế ngự, một kỹ năng cần được mình làm chủ.
Vậy nên, lời nói không thể để phung phí!
Thế nhưng, trong xã hội ngày một đông, ai cũng sợ mình không nói mình sẽ thiệt. Nên nơi đâu cũng ồn ào như một lẽ hiển nhiên, còn sự im lặng thì dần trở nên đáng sợ (dù chẳng có bầy cừu nào). Đứa trẻ nào ít nói thì ai cũng nghĩ đó là một khiếm khuyết cần phải sửa đổi.
Trong cuộc hỗn chiến để được lắng nghe, người ta nói cả những lời không nên nói, nói cả những điều còn chưa nghĩ, nói cả khi chính họ cần lắng nghe!
Lắng nghe đâu phải chỉ bằng tai. Lắng nghe phải bằng cái tâm mới thật là lắng nghe. Tức phải thấu hiểu được họ đang chia sẻ gì từ cái tâm họ.
Khi mình biết lắng nghe, mình sẽ biết lúc nào cần nói, lúc nào cần nghe. Khi ai cũng biết lắng nghe, lời nói dần trở nên tăng giá trị. Thế giới sẽ bình yên hơn, mọi người bớt nhức đầu, và The Cosmic Writer thu podcast không bị tạp âm...
Vậy nên: hướng nội không phải là cái tội! Nếu sinh ra là hướng nội, đừng để ai làm mình cảm thấy "kém bình thường" chỉ vì mình ít nói.
Cũng đừng vội đánh giá những ai mang vẻ ngoài im lặng, có khi bên trong lại là một cái tâm biết lắng nghe, biết nói khi cần nói, biết nói gì cần nói.
Đôi khi phải thấy hỗn loạn rồi mới biết giá trị của bình yên, đi qua giông tố rồi mới trân quý ngày gió lặng.
Càng bớt nói, mình càng nghe được nhiều cái hay.
Cosmic Writer
Comentários