Mấy ngày trước, một độc giả của The Cosmic Writer có bình luận một lời cảm ơn, chia sẻ rằng tôi đã "nói lên được những suy nghĩ trong lòng" bạn ấy.
Lời phản hồi này tôi vô cùng trân trọng.
Rồi tôi thoáng nhận ra rằng: những gì tôi viết, có khi chỉ là những quan niệm người đọc đã thừa hiểu, nhưng có thể chưa diễn đạt ra thành lời.
Công việc của tôi, chỉ là khơi dậy cái hiểu ấy nơi tâm hồn người đọc, dùng từ ngữ làm tấm gương phản chiếu để họ tự soi thấy chính mình.
Khi bạn đọc những lời văn, trang sách của bất kỳ ai khác cũng vậy. Chứa đựng trong ấy là cái hồn của tác giả. Nhưng khi nó có sự giao thoa, đồng điệu với cái hồn người đọc, ta sẽ thấy thấu cảm như được ai nói hộ tâm tư. Và đó là cái đẹp, cái hay của ngôn từ, của văn chương, của nghệ thuật.
Như cụ Nguyễn Duy Cần có viết trong cuốn "Tôi Tự Học": "Đọc sách mà biết hay chẳng qua vì nó là tiếng dội của lòng mình". Vì "đồng thanh" mới "tương ứng", "đồng khí" mới "tương cầu".
Hay như Plato có nói: "Hiểu biết, thực ra chỉ là một sự nhận ra những gì ta đã biết".
Vì lẽ đó, những câu trả lời về cuộc sống chúng ta tìm kiếm nơi sách vở, thật ra đều đã có sẵn bên trong mình.
Nhưng nhiều khi nội tâm ta mơ hồ, câu trả lời ấy bị lạc giữa những chằng chịt đan xen mà ta nhìn chẳng ra. Đôi khi ta vẫn cần một ai đó chỉ đường giúp ta thấu hiểu tâm hồn mình, hoặc biết cách diễn giải cho tường minh những gì ta đã thừa biết.
Và khi những câu trả lời ẩn giấu bên trong đã được mình tìm thấy, việc làm gì với nó, có lẽ không ai có thể thay mình quyết định.
Cosmic Writer
Opmerkingen