Thời đi học, mình được nghe ở đâu lớp bên kia có bạn "ghét" mình.
Lúc ấy tâm trí mới lớn nên cũng suy nghĩ lắm. Vì đâu bạn đó còn chưa từng gặp hay trò chuyện với mình, sao lại có thể "ghét" mình được nhỉ?
Lớn hơn rồi mình mới hiểu, rằng con người ta yêu-ghét nhau vì hàng tỷ lý do vụn vặt. Vì người đó họ nói cái này, họ làm cái kia, hoặc đôi khi vì khuôn mặt của họ, tính cách của họ, gia đình của họ... có điểm gì đó không vừa ý mình, rất khó để lý giải.
Nhiều khi đến chính một người, còn chẳng hiểu nổi tại sao mình lại yêu-ghét ai đó, chứ đừng nói là kiểm soát được thứ cảm xúc này. Mà nếu như đến chính họ còn không kiểm soát được, thì mình chắc chắn cũng không.
Vậy nên mình nhận ra, bận tâm việc người khác yêu hay ghét mình là một điều vô ích.
Mình biết, nhu cầu được yêu thương có lẽ là một trong những nhu cầu hiển nhiên nhất của con người.
Nhà tâm lý Maslow đặt nó ở tầng thứ 3 trong tháp nhu cầu của ông (Maslow's hierarchy of needs), cho thấy rằng mong muốn này là cơ bản đến thế nào.
Điều này thì có lẽ dễ hiểu. Làm gì có ai không muốn mình được công nhận, nể phục, yêu quý?
Nhưng điều khiến cho nhiều người đau khổ, là khi họ lấy những tình cảm bên ngoài đó làm mục tiêu để theo đuổi. Họ vì sợ những sự phán xét ác cảm của người khác mà không dám sống như cách mình muốn.
Suốt ngày chỉ lo nghĩ rằng người này nghĩ gì, người kia nghĩ gì... tâm trí luôn bận rộn việc mình phải nói thế nào, phải hành xử ra sao cho đẹp lòng người khác.
Để rồi họ vì thế mà tự tạo thành nhà tù cho bản thân. Chưa ai đánh giá mình thì mình đã tự đánh giá bản thân từ điểm nhìn của họ.
Bản thân mình, khi đã làm hàng trăm chiếc video, viết hàng ngàn bài viết về những quan điểm sống rất cá nhân, cũng đã phải đối diện rất nhiều lần với tình huống này. Đó thật ra là cơ hội để mình làm việc với chính mình sâu hơn. Không thể đếm nổi đã bao nhiêu lần mình bị chê, bị chửi, bị tấn công bằng cách này hay cách khác...
Thời gian đầu thì mình cũng buồn. Nhưng sau lại nghĩ, họ đâu có biết mình là ai, cũng chẳng cho mình được cái gì, sao lại phải bận tâm đến suy nghĩ của họ?
Rồi dần về sau cũng thoải mái hơn. Mình đón nhận việc ấy rất nhẹ nhàng. Đọc phải những bình luận tiêu cực cũng chỉ cười và bỏ qua. Và rồi cứ tiếp tục là chính mình một cách không hề e ngại.
Sự thay đổi về mindset như vậy khiến mình cảm thấy như gỡ bỏ được xiềng xích.
Như có câu này trong cuốn "Dám bị ghét" của Kishimi Ichiro đã gợi cho mình nhiều suy nghĩ:
"Tôi quan tâm tới việc mình như thế nào hơn là mình được mọi người đánh giá ra sao".
Và mình nghĩ đúng vậy. Sau cùng, điều quan trọng nhất đối với chúng ta, đó là việc "ta là ai", chứ không phải là người khác nghĩ "ta là ai". Hãy trung thực với bản thân, và ngừng sống trong đầu của người khác.
Sau cùng, mình chỉ mong những ai đang sống trong nỗi sợ bị đánh giá, hiểu được rằng không có đánh giá của ai gây tổn thương như đánh giá của chính mình.
Miễn là bạn yêu thương bản thân mình, chấp nhận mình là mình không một chút phán xét, thì khi đó đánh giá của người khác (nếu có) sẽ chẳng còn quan trọng nữa.
Sẽ có người ghét bạn, cũng sẽ có người yêu bạn. Đó là một thực tế mà bạn không thể kiểm soát.
Nhưng việc bạn được tự do là mình một cách đầy chân thật, nói những lời bạn tin là đúng, làm những việc bạn thật sự muốn làm, mới là cách sống thật sự mang lại ý nghĩa.
Cosmic Writer
Comments