Không có con đường nào đúng hay sai, mà chỉ có con đường đã chọn và sẽ chọn. Lắm khi trên hành trình tìm lối đi giữa mê cung cuộc đời, ta loay hoay đâm đầu vào ngõ cụt, hoặc chẳng may sảy chân trượt ngã. Ừ thì buồn đấy, đau đấy, bế tắc đấy! Nhưng khi đủ lớn để biết đỡ mình dậy, tôi thấy biết ơn những trải nghiệm ấy. Vì khi rơi chạm đáy, tôi mới tìm được lối lên. Những sai lầm, những thất bại trong quá khứ, là những gì ta sẽ mãi mang theo mà chẳng thể tẩy xoá. Nhưng khi thôi trách than, khi tự gỡ mình khỏi đám rối cảm xúc, những thăng trầm ấy thì ra là học phí trường đời, là hành trang cho một khởi đầu mới. Vượt qua được những cũ ngã, là khi ta chuyển hoá được mình. Viễn cảnh đẹp nhất, là ta hiểu hơn về bản thân, là sáng tỏ dần về hành trình phía trước. Hỗn loạn dạy ta về trật tự. Quá khứ dạy ta về tương lai. Thất bại dạy ta về chiến thắng. Và rồi, mọi sai lầm đều dẫn đến những bài học. Mọi bài học lại dẫn đến sự trưởng thành. Sự trưởng thành giúp ta ít mắc sai lầm hơn. Cứ thế xuôi theo năm tháng, ta nhịp nhàng bước qua ranh giới giữa đúng và sai, giữa ngày mưa và ngày nắng, giữa cay đắng và ngọt bùi… Rồi một sớm bình minh nào đó, ta nhận ra những sóng gió xưa cũ chẳng còn làm mình lay chuyển, chỉ mỉm cười nhìn lại trong sự an yên. Cuối cùng thì: trải nghiệm nào cũng đầy ắp giá trị. Con đường nào rồi cũng dẫn về đích. Quan trọng là: ta vẫn cứ phải đi. Cosmic Writer
Comments