Con đường trở thành "người lớn", là một quá trình mà chúng ta phải dần nhận lấy ngày càng nhiều trách nhiệm hơn.
Sinh ra trong sự bao bọc của gia đình, chúng ta thường đã quen với việc được người khác chăm lo. Mọi sự vất vả và khốc liệt trong cuộc sống, thường đã có cha mẹ gánh vác hết rồi. Còn chúng ta chỉ cần tận hưởng tuổi thơ của mình, lo học và lo chơi trong sự vô tư trong sáng.
Nhưng đến một giai đoạn nào đó, chúng ta sẽ thấy rằng mình không thể cứ mãi là "em bé" được nữa. ... Khi dần bước ra cuộc đời, dần phải tự lo cho thân mình, và dần định nghĩa chính mình như một con người độc lập... thì chúng ta cũng sẽ phải học cách để tự mình gánh vác những trách nhiệm mà chúng ta vốn đã quen có người gánh vác thay. Và, thành thực mà nói, quá trình chuyển giao ấy chẳng dễ chịu chút nào.
Bơ vơ trong thế giới của người lớn, sẽ có những lúc chúng ta thấy mình thật bé nhỏ. Chúng ta bị nuốt chửng bởi những áp lực: về tiền nong, về thành tích, về chuyện đôi lứa, về những deadline, về những ánh nhìn soi xét của người đời, hay về việc cảm thấy mình sao thật vô dụng...
Những lúc như vậy, chúng ta mong mỏi được quay về thời còn nhỏ, được một ai đó đưa tay ra giúp đỡ. Nhưng rồi, chúng ta phải dần chấp nhận rằng, rồi cũng sẽ chỉ là mình tự giúp đỡ chính mình mà thôi.
Sức khỏe của mình, nếu không tự chăm lo thì mai sau đau ốm không ai chịu thay được. Hiểu biết của mình, nếu không tự mở mang học hỏi thì mọi sai lầm riêng mình chịu trước tiên. Tương lai của chính cuộc đời mình, nếu như không chủ tâm thiết kế và tự tay tạo dựng, thì đâu ai ở đó mà dìu dắt được mãi…
Sự thật ấy vừa cảm tưởng như phũ phàng, nhưng khi chấp nhận được rồi, thì cũng vừa như một sự giải thoát. Khi đấy, chúng ta thôi hoài vọng lưu luyến sự hồn nhiên của tuổi thơ, để thanh thản điềm tĩnh mà đối diện với những bão giông của tuổi trưởng thành. Mệt mỏi quá ta có thể nghỉ ngơi, chứ dòng chảy thời gian thì đâu có thể trở ngược.
Nhưng, làm người lớn không phải chỉ là vất vả mà không than thở, khổ sở mà chẳng được kêu ca. Khi vượt qua được những bài thử thách ấy, thì tôi tin, trong lòng bạn sẽ có một niềm tự hào mãnh liệt.
Vì khi bạn dần gánh vác được nhiều trách nhiệm hơn, áp lực đang trên vai những người thương yêu bạn cũng sẽ được vơi nhẹ. Tự lo được cho chính mình, bạn sẽ càng có thêm khả năng để lo được cho gia đình, cho người thân, để tham gia và đóng góp cho cộng đồng, cho xã hội.
Từng ngày, chúng ta gánh thêm một phần trách nhiệm, cũng là từng ngày, chúng ta thấy mình dần phát triển hoàn thiện hơn, với tư cách là một con người. ... Khi dám lột xác để trở thành một người lớn, thì tôi tin, chúng ta sẽ cảm nhận được những tầng ý nghĩa mới hơn trong cuộc đời mình. Những giọt mồ hôi thấm đẫm vị ngọt ngào. Từng chút nỗ lực mang theo sự thỏa mãn. Chịu thương chịu khó để cuộc đời này đẹp hơn, là một sự đánh đổi hoàn toàn xứng đáng.
Tôi thấy, còn được lớn, là còn sẽ được thấy sự phát triển của chính mình. Con đường trở thành người lớn, tuy sẽ khó khăn đấy, sẽ phải cố gắng nhiều đấy, nhưng cũng đầy những quả ngọt mà phải can trường đi qua rồi sẽ được quyền nếm trải.
Cứ dũng cảm nhận lấy trách nhiệm đi, và rồi tự dặn lòng mình rằng: “thử thách này, mình chắc chắn sẽ vượt qua được”.
Cosmic Writer
Comentarios