Thời còn đi học, một người bạn của mình có nói rằng: bạn ấy sẽ không bao giờ hứa yêu ai đó mãi mãi suốt đời.
Quan điểm của bạn ấy là mình sẽ không thể khẳng định được những điều mà tự bản thân mình không biết chắc. Đó là sự trung thực và tôn trọng dành cho nửa kia của mình.
Không thể phủ nhận rằng góc nhìn này cũng có phần đúng. Tương lai sẽ diễn ra như thế nào là điều mà không ai có thể dự đoán được. Bất kì điều gì cũng có thể xảy ra. Không lẽ tình yêu là phải nói cho nhau nghe những điều không phải sự thật chỉ để cho nhau vừa lòng?
Không như mình, yêu ai là sẽ nói yêu họ... đến cả kiếp sau. Nhưng cái nhìn chân thực đắng ngắt về tình yêu kia luôn làm mình suy nghĩ, không lẽ mình mới là đứa ngây ngô?
Mười mấy năm rồi nhìn lại với một góc nhìn trải đời hơn trước, mình nhận ra điều này:
Tương lai đúng thật là một ẩn số. Nhưng tương lai của mình thì không hẳn. Tương lai của mình sẽ diễn ra như thế nào, phần lớn sẽ phụ thuộc vào chính những quyết định mà mình lựa chọn ở ngay hiện tại.
Nếu như chỉ nhìn cuộc đời bằng một cái nhìn thụ động, rằng tương lai sẽ "xảy đến" với mình, là mình đang gián tiếp phủ nhận đi quyền tự quyết của bản thân. Mình không chỉ trôi dạt lững lờ theo những cơn sóng của cuộc đời, mà hoàn toàn có thể làm người thuyền trưởng cầm lái, tự dẫn mình đi về phương trời mình muốn.
Và cũng đúng, mọi mối tình chỉ có duy nhất hai viễn cảnh: hoặc kết thúc trong dang dở hoặc đi cùng nhau đến suốt đời.
Thế nhưng nếu như hai người không dám "cầm lái" và khẳng định lòng cam kết của mình, thì lấy gì để đảm bảo mối tình ấy sẽ trường tồn với thời gian?
Nếu như vì run sợ trước những điều chưa biết mà ngờ vực chính bản thân, thì "con thuyền" của mình đã chông chênh từ trước cả khi xuất cảng.
Và cuối cùng thì sự ngờ vực vào tình yêu khiến những mối tình của bạn mình nhiều lần đổ vỡ. Còn mình thì vẫn hạnh phúc ở bên một người suốt từ thời ấy đến giờ.
Cosmic Writer
Comments