"Có những người, tuy năng lực không bằng bạn, nhưng họ đang làm chính xác những điều bạn muốn làm, theo đuổi những ước mơ như bạn luôn muốn theo đuổi, và có được rất nhiều thành công nhờ đó.
Còn bạn thì không.
Chỉ đơn giản vì: họ tin vào bản thân họ nhiều hơn."
Tôi tình cờ được nghe câu nói này, và nó cứ lặp lại trong đầu tôi không dừng. Sao mà nó nói đúng quá. Đúng đến day dứt.
Nhìn lại mình trong suốt những năm tuổi 20, tôi thấy mình là một đứa rụt rè, nhút nhát, và tự ti về bản thân. Mặc dù kết quả học tập của tôi luôn dẫn đầu, kể cả ở những môi trường học tập quốc tế, nhưng tôi luôn cảm thấy mình không được đánh giá đúng khả năng.
Tôi luôn khao khát sẽ làm được điều gì đó xứng đáng với kỳ vọng của mình. Nhưng đồng thời, chính tôi cũng tự cản trở mình bởi những suy nghĩ tiêu cực, những niềm tin giới hạn, rằng: "nhỡ đâu tôi không đủ giỏi, nhỡ đâu tôi sẽ thất bại, vì không đủ quyết tâm và cam kết với chính mình?"
Tôi không chắc mọi chuyện đã thay đổi thế nào.
Có lẽ kể từ khi tôi nhận ra, rằng mình chỉ có duy nhất một lần để sống. Nếu như không sẵn sàng theo đuổi những gì mình thật sự mong muốn với cuộc đời ngắn ngủi này, thì có lẽ tôi phải chấp nhận rằng một ngày nào đó, tôi sẽ phải nhìn lại những năm tháng đã qua trong niềm hối tiếc.
Tôi không cam lòng nhìn thấy ai đó đạt được những gì tôi thật sự muốn có, chỉ vì trong lúc họ đang nỗ lực thì tôi cứ mải chần chừ. Có lẽ tôi chưa đủ mạnh mẽ như vậy.
Và điều đáng sợ nhất, có lẽ là khi chúng ta nhận ra rằng mình đã tự bỏ phí một cuộc đời trong những nỗi lo âu không có thật.
Hành trình cởi trói chính mình khỏi những niềm tin giới hạn, hoàn toàn không dễ dàng. Đã có những lúc, nó khiến tôi phải đối diện với những sự bất an về bản thân, hay những tổn thương từ tận tuổi thơ...
Nhưng khi vượt được qua, tôi dần cảm thấy một sự tự do mãnh liệt. Cảm tưởng như có một điều gì đó bên trong vốn âm ỉ và bị dồn nén suốt những năm qua, đang dần được chạm đến, được nuôi lớn, và được khai mở.
Khi tôi tin vào chính mình nhiều hơn, tôi mới thấy được trở thành phiên-bản-chính-mình-tốt-nhất.
Thì ra, khoảng cách giữa chúng ta với cuộc đời mình muốn sống, chỉ xa bằng một chữ "dám". Dám có niềm tin, dám có bước khởi đầu, và dám tiếp tục theo đuổi kể cả khi gặp trở ngại.
Bất chấp việc này nghe nghịch lý thế nào, niềm tin rồi sẽ quyết định thực tại. Dù bạn tin rằng "mình làm được" hay "mình không làm được", thì cả hai niềm tin ấy đều đúng. Vì từ những niềm tin đó mà bạn sẽ có suy nghĩ và hành động tương ứng.
Sau cùng, tôi không biết ai sẽ đọc được bài viết này, chỉ mong rằng bạn sẽ luôn nuôi dưỡng cho bản thân niềm tin vào chính mình.
Bất chấp những người xung quanh nghĩ gì về bạn, hay thậm chí những gì bạn tự nghĩ về mình... hãy dám cứ nói ra những gì bạn cho là sự thật, dám theo đuổi những gì bạn tin là đúng đắn...
Chỉ cần bạn không giam hãm và trói buộc mình bởi những sự tự hoài nghi, thì bạn sẽ thấy: mọi cánh cửa rồi sẽ được mở ra cho bạn, khi bạn mở khóa được cánh cửa đầu tiên và quan trọng nhất bên trong chính mình.
Cosmic Writer
cảm ơn anh đã viết nên bài post này ạ!