Cứ mỗi giai đoạn trưởng thành, tôi lại thấy có chút mâu thuẫn với chính mình của ngày trước.
Những tư tưởng sống tôi từng giữ chặt, sau hiện nguyên hình chỉ là những suy nghĩ còn ngây thơ, chưa hiểu chuyện, và thiếu tầm nhìn.
Nhưng nhận ra chúng tôi lại thấy vui, vì đấy là tín hiệu rằng mình đã trưởng thành hơn trước.
Tôi nhận ra rằng: càng học hỏi và trải nghiệm, tư duy của chúng ta lại càng thoáng đạt hơn. Một vấn đề thì ra có nhiều hơn một cách nhìn nhận. Một quan điểm đúng không phải lúc nào cũng rõ ràng đen-trắng. Có những ngã rẽ phải đi mãi rồi mới biết sai đường.
Khi có sự rộng mở để tự soi xét mình từ nhiều phương diện, bạn mới có được sự hiểu biết bao quát và khách quan hơn. Các góc nhìn trái ngược nhau giúp hoàn thiện lẫn nhau, thông qua một quá trình trao đổi, phản biện, thậm chí có thể kiến tạo nên những góc nhìn mới, đa chiều hơn, toàn diện hơn.
Nhưng để có được bước phát triển ấy, chúng ta phải sẵn sàng giả định rằng: góc nhìn của mình có thể còn hạn chế.
Những gì mình nhất mực cho là đúng, chưa chắc đã là sự thật. Rất có thể, mình đang bị ảnh hưởng bởi thiên kiến nhận thức, bị cảm xúc chi phối, hoặc thế giới quan của mình chưa miêu tả đúng thực tại như mình vẫn nghĩ.
Thừa nhận như vậy thật chẳng hề dễ. Vì chẳng ai muốn phải tự nhận mình sai cả. Và vì thế chúng ta tự bảo vệ bằng cách đóng mình lại trong những lối tư duy cũ.
Nhưng khi đủ dũng khí để tự nhận ra thiếu sót của mình, thì khi ấy bạn đã đi được bước đầu tiên trên tiến trình hoàn thiện bản thân.
Bạn chấp nhận rằng mình không hoàn hảo. Những quan điểm của mình chẳng phải chân lý. Và nhờ đó, bạn sẽ sẵn sàng học hỏi, sẵn sàng khám phá, và sẵn sàng thay đổi.
Dám thừa nhận sai lầm, vì thế chính là điều kiện quan trọng của một tinh thần cầu tiến.
Vì chỉ khi tự biết mình bé nhỏ, bạn mới có lý do để nỗ lực và trưởng thành hơn từng ngày.
Comments