Tôi cho phép mình có thời gian để tự hào. Ngày hôm qua tôi đã hoàn toàn để mình nghỉ ngơi, tách rời bản thân khỏi những thông báo điện thoại cứ phút chốc lại nháy.
Việc hoàn thành một mục tiêu quan trọng của mình là một điều đáng mừng. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất để chúng ta theo đuổi nó. Những xúc cảm có thăng hoa tới mấy cũng sẽ nguội dần đi.
Điều quan trọng là sau đó sẽ là gì? Sẽ tiếp tục nỗ lực, hướng bản thân về phía những mục tiêu mới, hay sẽ buông mình ngủ vùi trong sự tự mãn kiêu căng?
Tôi lựa chọn tiếp tục.
Nhưng sống như vậy liệu có mệt không? Chỉ có cố gắng và cố gắng?
Mệt chứ. Nhưng mệt mà không khổ chút nào. Ngược lại, còn vô cùng thỏa mãn.
Suy cho cùng, ý nghĩa của cuộc sống không phải là để đạt tới một trạng thái tối hậu nào đó, một cái đích lý tưởng mà ta chạm được đến rồi thôi. Mà nó ở nằm ngay trong chính hành trình mình đi, trong từng bước tiến xuyên suốt chặng đường dài, trong từng giờ phút miệt mài nỗ lực, trong sự chuyển động và phát triển không ngừng...
Nếu như không tận hưởng quá trình, thì đích đến sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vì mục tiêu sinh ra đâu phải chỉ để đạt được, mà còn là để thúc đẩy mình, là để dẫn mình đi đúng hướng.
Đạt được nó đơn thuần chỉ là tín hiệu, nhắc nhở mình đừng nên đánh giá quá thấp bản thân. Đó là thứ giúp mình được củng cố thêm niềm tin, rằng mình rất có khả năng sẽ còn đạt được cả những mục tiêu sau, cao hơn và khó hơn nữa.
Và niềm tin ấy sẽ là tiền đề cho một hành trình mới. Dám mơ ước, dám theo đuổi, và dám tiếp tục vòng lặp ấy cho tới cùng.
Comments