Một ngày nào đó, bạn sẽ già.
Mắt sẽ mỏi. Lưng sẽ đau. Thân hình toàn những vết nhàu. Phía trước chẳng còn gì chờ đợi, ngoài bến đỗ cuối cùng của cuộc hành trình.
Tâm hồn bạn sẽ chứa đầy ký ức của phần đời đã sống, đã buồn vui, đã khóc cười, xuyên suốt một kiếp người dài nhiều thập kỷ. Và những ký ức ấy, rồi cũng phai mờ dần như một cuộn phim cũ...
Tôi luôn tự hỏi rằng: đến một ngày khi tôi nhìn lại cuộc đời mình, tôi sẽ cảm thấy gì? Sẽ tự hào, sẽ mãn nguyện, hay sẽ thất vọng, sẽ luyến tiếc?
Khoảnh khắc này tôi đang sống, sớm thôi rồi sẽ thành ký ức. Hoặc thậm chí chìm vào khoảng không của sự lãng quên, một vùng xám mờ nhạt của một quãng thời gian nào đó tuổi đôi mươi, khi xác thịt tôi còn căng đầy nguồn sống...
Sự thật là: cuộc đời này rồi sẽ qua. Đó là một quy luật chung chẳng thể thay đổi.
Nhưng điều đó khiến tôi hiểu được rằng: mình phải sống làm sao cho thật trọn vẹn. Sống làm sao để đến một ngày nào đó cuộc đời về chương cuối, tôi còn ngồi lại một mình, ngắm nhìn thời gian trôi, và hồi tưởng lại về những tháng ngày đã sống, tôi thấy mình mỉm cười, hạnh phúc, và chẳng tiếc nuối một điều gì.
Tự nhìn mình từ góc nhìn ấy, những vụn vặt thường ngày xem ra bớt hệ trọng, những sân si sĩ diện dần trở nên thừa thãi. Thời gian cũng thôi được dùng vào những điều hoang phí. Ta dần để ý hơn đến việc chăm lo cho sức khỏe, nuôi dưỡng cho tinh thần, và cống hiến sức lực vào những điều thiết thực, ý nghĩa.
Những việc gì muốn làm và cần làm, nên làm sớm khi còn có thể. Đừng mãi chần chừ, đến khi cơ hội qua rồi mới hối hận.
Nếu có thể sống được như vậy, sống sao để không có lỗi với tâm hồn mình, thì tôi tin rằng đến một ngày nhìn lại, cuộc đời rồi sẽ là một thước phim của những kỷ niệm đẹp và đầy ắp giá trị.
Cosmic Writer
Comments