Ai rồi cũng dần quen với những ngày tâm trạng cảm thấy tồi tệ.
Nhưng thay vì gồng gánh mãi những xúc cảm nặng nề, chúng ta dần học được cách dừng lại nghỉ chân, cho phép mình tạm đứng bên lề cuộc đời, và dành chút thời gian cho cơn giông trong lòng ngớt lại.
Nhẹ lòng rồi thì lại mỉm cười bước tiếp, sẵn sàng giang tay đón đợi những ngày vui tất yếu rồi sẽ tới.
Tôi nghĩ, dù có là ai đi nữa, thì cuộc sống này cũng sẽ luôn tồn tại hai mặt như vậy: có những ngày mưa và cũng có những ngày nắng.
Sự trưởng thành, là khi ta biết ngày nắng rồi sẽ qua, mà ngày mưa cũng chẳng ở lại mãi. Cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi một cách lạnh lùng mà đầy thi vị. Và ngày mai, có thể là bất kỳ điều gì.
Càng lớn, tôi càng học được cách mở lòng chấp nhận cả hai nửa ấy của cuộc sống, thay vì phải cố tìm cách để kiểm soát nó, rằng cuộc sống phải thế này hay thế nọ. Cơn mưa hay gợn nắng, rồi cũng đến và rồi cũng qua. Trải nghiệm nhiều rồi thì nhận ra tất cả đều là những món quà.
Vì quan trọng hơn cả, là cách mình đối diện và vượt qua thế nào.
Thăng trầm nào tìm đến, cũng tiềm ẩn những bài học cho mình tự đúc rút. Rút ra được nhiều, thì dù mưa hay nắng, dù buồn hay vui, mình cũng vẫn nhẹ nhàng bình thản, vì biết tâm hồn này chẳng thứ gì có thể quật ngã được.
Cosmic Writer
Comments