top of page

Đi về đâu trước những ngã rẽ?

Cách đây khoảng vài năm, nội tâm mình từng bị giằng xé khi phải đứng trước một sự lựa chọn to lớn trong cuộc đời: hoặc là tìm cách ở lại Úc, hoặc là về hẳn Việt Nam.


Về hay ở là một vấn đề không chỉ riêng với mình mà còn với nhiều du học sinh, nhất là ở một đất nước văn minh và nhiều phúc lợi xã hội như Úc. Nhiều gia đình đưa con đi du học thậm chí hoàn toàn vì mục đích đó: để từ bỏ quê hương mình vì một nơi tiến bộ hơn.


Thế nhưng, đối với mình, đó là một sự lựa chọn khó khăn. Nói gì thì nói, với một thằng con trai mới ở độ tuổi đôi mươi, mùi đời còn chưa được nếm, phải xa nhà đã lâu, trầm cảm lên trầm cảm xuống, thì việc phải cam kết với một sự lựa chọn to lớn có thể quyết định toàn bộ phần đời còn lại của mình, chắc chắn chẳng phải là một việc dễ dàng.


Nhất là khi, vốn từ lâu mình đã chẳng có một ai dìu dắt. Mình đã quen việc phải ngụp lặn một mình giữa biển lớn, vì vấn đề của mình thì nói thật là xung quanh không có ai đồng cảm được. Về thì hợp tình mà ở thì hợp lý, kết cục là mình tự mâu thuẫn với chính mình.


Mình vẫn nhớ, có những hôm trong lòng là mớ hỗn độn, mình cố gắng nuốt trọn những cảm xúc bị dồn nén đang muốn được tuôn ra, và tự hỏi rằng liệu bao giờ cuộc sống của mình mới ổn? Bao giờ mọi vấn đề tồn đọng mới được giải quyết hết? Bao giờ những áp lực mới buông lơi, để cuộc sống được vào guồng và mình cứ thế nhẹ nhàng trôi theo nó mà thôi?


Ôi thật là một suy nghĩ thơ ngây non nớt.


Đến giờ này mình nhận ra: dù mình có đang ở đâu trên đường đời đi chăng nữa, thì mình cũng vẫn sẽ luôn cảm thấy rằng dường như mình đang đứng trước một ngã rẽ. Có con đường sẽ dẫn mình đi tới đây, con đường khác lại dẫn mình đi tới đó.


Sự hoang mang khi phải đứng trước những sự lựa chọn, và lo lắng khi phải cam kết với những sự lựa chọn ấy, thực chất là một đặc quyền to lớn. Vì điều đó cũng có nghĩa: tương lai mình vẫn còn đang rộng mở, và ít nhất mình còn có quyền tự do lựa chọn và cầm lái cuộc đời mình. Còn sống, còn thở, là còn vấn đề. Có chăng là học cách chấp nhận mà đương đầu với những con sóng dồn dập ấy mà thôi.


Vì nữa, tương lai đã có bao giờ là chắc chắn? Tương lai luôn ẩn chứa những rủi ro, những thách thức, và những cơ hội. Cuộc sống là một tiến trình liên tục bị dòng thời gian đẩy vào sự hỗn mang của tương lai, bất chấp mình đã sẵn sàng hay chưa. Như thể mình bị cuốn theo dòng nước mà chẳng biết phía trước là vực thác hay lốc xoáy. Chưa ai từng thắng được thời gian, cũng chưa từng có khoảnh khắc bình an nào tồn tại được vĩnh cửu.


Một khi tâm hồn đủ trưởng thành, những vấn đề vụn vặt dường như cũng ngớt đi sự hệ trọng. Vì chúng ta đủ kinh nghiệm để biết rằng: những vấn đề là một phần của cuộc sống. Thậm chí, chính vì những vấn đề mà cuộc đời này mới đáng sống! Vấn đề sẽ đến và sẽ đi, và không gì đủ to lớn để ta cho phép tâm hồn mình bị bẻ gãy.


Chính vì lẽ đó, ngã rẽ nào mình lựa chọn, rồi cũng sẽ là ngã rẽ đúng đắn nhất. Mình đâu thể đoán trước được tương lai, cũng chẳng thể nào thay đổi được quá khứ.


Có chăng, chỉ có thể nở một nụ cười mà chấp nhận thực tại cùng tất cả những vấn đề của nó như vốn dĩ nó là, chấp nhận quyền tự quyết cuộc đời mình bằng cách thôi không đắn đo về những con đường mình đã không đi, và đặt niềm tin vào bản thân rằng sẽ sẵn sàng đón nhận tất cả những gì phía trước bằng sự bình thản sáng suốt.


Trước những ngã rẽ, hãy cứ tự tin mà bước.


Cosmic Writer


Bình luận


bottom of page