Tâm sự với nhiều người trẻ về những mông lung trong việc định hướng sự nghiệp, tôi mới thấy một vấn đề chung thế này:
Rất nhiều khi, chúng ta đã thừa biết mình muốn đi theo con đường thế nào. Đó có thể là một "tiếng gọi" từ bên trong, một linh cảm trực giác, hoặc chỉ đơn giản là niềm hứng thú với một lĩnh vực này và sự thờ ơ với những lĩnh vực khác...
Nhưng chúng ta vẫn thường băn khoăn, tự ngờ vực chính mình rằng liệu lĩnh vực đó có thật sự tốt không? Lựa chọn đó có thật sự đúng không? Liệu mình có hối tiếc khi đi vào con đường đó không?
Đặc biệt nhất là khi chúng ta chưa có gì để làm cơ sở, hoặc liên tục bị gia đình người thân cản trở và định hướng mình sang một con đường khác.
Và cứ thế, chúng ta bị giằng xé giữa những ngã rẽ, và mắc kẹt mãi trong cảm giác không thể đưa ra quyết định.
Tôi hiểu, vì đây cũng chính là câu chuyện của bản thân tôi ngày trước. Sau những năm tháng tuổi trẻ học sai ngành, tôi đã có một khoảnh khắc liều lĩnh điên rồ, khi dứt bỏ mọi thứ và làm lại từ đầu ở một lĩnh vực mới, bất chấp sự phản kháng của mọi người xung quanh khi đó.
Đó không phải là một quyết định dễ dàng. Tôi đã chần chừ rất lâu, và thậm chí cảm thấy có lỗi khi sống trái với ý muốn gia đình. Nhưng có lẽ điều tôi sợ hơn cả, là việc có lỗi với bản thân khi không dám sống theo những gì mình muốn.
Sau hơn nửa thập kỷ nhìn lại, tôi thấy đó là quyết định tuyệt vời nhất mình từng lựa chọn. Đi đúng đường, con đường lại càng mở ra thêm những ngã rẽ mới, rộng và sáng hơn. Kể từ đó tôi mới thấy mình thật sự được "sống", thay vì chỉ vật vờ qua ngày cho tròn trách nhiệm.
Tôi nghĩ, con đường đúng chỉ đơn giản là con đường mang lại sự hạnh phúc. Sự ổn định, sự thành công, hay bất kì sự đảm bảo gì khác... chỉ là một chút gia vị. Có thêm thì sẽ tốt. Nhưng nếu như không có hạnh phúc là món chính, thì gia vị không thôi chẳng có ý nghĩa gì.
Và quan trọng là, nếu như thật sự trung thực với chính mình, chúng ta đều tự biết điều gì làm mình hạnh phúc. Câu trả lời đã có sẵn ở bên trong mỗi chúng ta rồi.
Thứ chúng ta thiếu chỉ đơn giản là một chút niềm tin vững vàng vào những gì lòng mình mách bảo, hoặc một chữ "dám" để dũng cảm lật cuộc đời mình sang một chương mới.
Nhưng tôi không cho rằng chúng ta cần phải lý tưởng hóa cuộc sống lên mà chẳng cần lo nghĩ mai sau thế nào. Nhưng từ trải nghiệm của mình, tôi nhận thấy rằng: chính niềm hứng thú sâu sắc của chúng ta dành cho lĩnh vực của mình, mới là yếu tố tốt nhất giúp đảm bảo tương lai.
Chỉ bằng niềm say mê, yêu thích, sẵn sàng bỏ ra tâm huyết với con đường sự nghiệp của mình thì chúng ta mới có cơ hội để trở nên xuất sắc. Như Steve Jobs từng nói: "The only way to do great work, is to love what you do".
Không ai khác có thể biết được điều gì là tốt nhất cho chúng ta, hoặc sống được thay cuộc đời của chúng ta cả. Nhưng nếu bạn chần chừ không quyết định, thì viễn cảnh khó tránh là người khác sẽ quyết định thay cho bạn.
Đừng để điều đó xảy ra. Cách tốt nhất là hãy tự thấu hiểu chính mình, tự đưa ra lựa chọn của mình, và tự có trách nhiệm với những gì đã chọn.
Vì tôi nghĩ, đó là cách duy nhất để chúng ta không bao giờ phải sống trong hối tiếc.
Cosmic Writer
Comments