Từ nhỏ, tôi đã có thiên hướng giỏi văn, và thường được các thầy cô dạy văn yêu quý.
Tôi từng viết một bài thơ tặng cô giáo hồi năm lớp 3, và rồi còn viết một bộ truyện trinh thám của riêng mình (khi được cậu nhóc Conan truyền cảm hứng). Những bài nghị luận xã hội của tôi thời cấp 2 sau đó cũng từng đạt số điểm khá cao, đủ để khiến tôi tự cảm thấy tự hào.
Thế nhưng hồi đó, ngữ văn chỉ là một trong số những môn tôi có học lực tốt. Vốn được gia đình định hướng theo tự nhiên, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lấy câu từ chữ nghĩa làm lẽ sống.
Bẵng đi một thời gian dài, tôi chẳng viết chút gì, trừ khi... bị buộc phải viết. Phải viết khi không muốn viết quả như một cực hình, vì khi ấy đến chính mình còn chẳng tin vào những lời mình viết ra.
Những năm đầu tuổi 20, thăng trầm của dòng đời nơi quê người đất khách, đã có lúc từng đẩy tôi vào ngõ cụt, khiến tôi cảm tưởng như mình bị mắc kẹt trong một sự mâu thuẫn lớn giữa đời sống bên ngoài với đời sống bên trong, nhưng không thể nào tự mình hóa giải. Quãng thời gian không viết, là quãng thời gian tôi mất kết nối với chính mình.
Kể từ khi lên thạc sĩ, tôi mới nhìn nhận lại nghiêm túc hơn về việc viết, cho dù những bài viết của tôi là những bài phân tích, nghiên cứu mang tính chất chuyên ngành. Sự thay đổi lớn nhất của tôi khi đó, có lẽ là ở việc tôi không còn chỉ viết một cách đối phó cho đủ số từ để có bài nộp, mà thật sự chăm chút cho những bài viết ấy như thể là... danh dự của mình, coi việc viết như một quá trình để học hỏi, rèn luyện, và nâng tầm tư duy.
Sự thay đổi nhỏ ấy về thái độ vô tình đã giúp tôi tìm lại được một thứ năng lực mà tôi đã bỏ mặc từ lâu. Việc học được cách tận hưởng quá trình viết, mang lại cho tôi cả niềm vui thú lẫn sự ý nghĩa.
Khi bài luận án thạc sĩ tôi viết bằng tiếng Anh đạt điểm cao hơn cả những sinh viên bản địa (và được chọn ra làm bài mẫu), tôi mới nhận ra rằng chữ viết là công cụ để tôi có thể biểu đạt được sáng rõ nhất những phẩm chất của mình.
Những năm tháng sau đó tôi đã viết rất nhiều, viết đủ thể loại và bằng mọi giọng văn: từ dịch thuật, cho tới viết truyện, viết thơ, viết kịch bản, viết content, viết phân tích, viết nhật ký... Đã có những nội dung tôi viết trở nên viral, và cũng có hàng trăm trang giấy dở tệ bị bỏ xó không ai được thấy.
Sau ngần ấy thời gian, tôi tự thấy mình dần trưởng thành hơn, cả trên góc độ của một cây viết, lẫn góc độ của một con người.
Đối với tôi, ngôn ngữ là một thứ di sản tuyệt vời của nhân loại, là phương tiện của nhận thức giúp ta thấu tỏ được chính mình và thấu tỏ được thế giới. Làm chủ được thứ sức mạnh diệu kỳ của ngôn ngữ, ta sẽ có thể biểu đạt được con người mình và tạo ra được sự liên kết sâu sắc với những mắt xích xã hội xung quanh. Ngôn ngữ, là thứ chất liệu cốt yếu của đời sống.
Câu từ chữ nghĩa, đôi khi không làm ta say mê một cách trực diện như cách những gam màu đẹp hay những điệu nhạc hay làm say đắm các giác quan. Thay vào đó, những lời hay ý đẹp của ngôn từ có thể đồng điệu và cảm hóa tâm hồn của một con người từ tận sâu bên trong, cho thấy chúng ẩn chứa những thuộc tính đầy quyến rũ về mặt "thẩm mỹ", nhưng lại được cất giấu đằng sau những ký hiệu tượng hình tượng thanh theo một cách đầy tế nhị.
Ngôn ngữ quả thật, mang một thứ sức mạnh chữa lành và chuyển hóa đến kỳ lạ.
Nếu như soi mình vào gương, ta thấy hình ảnh phản chiếu của ngoại hình, thì khi soi mình vào trang giấy, ta thấy hình ảnh phản chiếu của nội tâm. Hình ảnh ấy biểu lộ tất cả: không phải chỉ là những nỗi thống khổ hay sự tổn thương, mà còn cả những sức mạnh tiềm ẩn và niềm tin yêu dành cho cuộc sống.
Việc viết và được đối thoại với chính mình trong quá trình viết, đã khơi dậy từ bên trong tôi một con người mới: một con người mạch lạc hơn, sâu sắc hơn, tự tin hơn, thấu hiểu hơn về chính mình và con đường mình muốn đi.
Nhìn chung, tôi yêu thích và tự hào vì được viết thường xuyên, và lại càng cảm thấy mình thật may mắn khi những giá trị trong lời viết của tôi được bạn đọc đón nhận.
Đây là những ý nghĩa mà tôi, trên hành trình của Cosmic Writer, vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi.
Cosmic Writer
Comments