top of page

Khác người chút đâu có sao

Từ nhỏ, tôi luôn tự thấy mình có chút gì đó “khác người”.


Tôi chưa bao giờ hứng thú với những “trào lưu” thời thượng, với những drama sốt dẻo làm dư luận xôn xao.


Phần lớn thời gian tôi đều chỉ sống trong thế giới riêng, làm những thứ chẳng nhiều người làm, nghe những dòng nhạc chẳng mấy ai nghe.


Tuy vậy, tôi lại cũng thường lo lắng về việc mọi người nhìn nhận mình thế nào. Sự riêng biệt của tôi vô tình trở thành điểm yếu, làm tôi cảm thấy bất an về bản thân, không muốn vì nó mà mình lạc lõng.


Tôi ngại thể hiện con người mình, vì sợ không được chấp nhận, sợ không được lắng nghe. Thay vào đó, tôi học cách diễn vai “người bình thường” để hòa lẫn vào số đông, và để né tránh những cái nhìn dị nghị, những miệng lời phán xét.


“Liệu người ta có thấy mình khác thường hay không?” là câu tôi thường tự hỏi.


 

Sau này chín chắn hơn, tôi dần nghĩ khác. Có sao đâu nếu mình có chút “khác người”?


Miễn sao đó là con người thật của mình, chẳng phải gượng ép để chạy theo ai, chẳng cần cố để tỏ ra mình khác biệt. Tôi thà phải nhận sự phán xét của vài người không hiểu mình, còn hơn phải làm một ai đó khác ngoài chính tôi.


Khi tìm hiểu về tâm lý tính cách, tôi mới nhận thấy sự khác biệt giữa người với người là vô cùng phong phú. Chẳng ai là thật sự giống ai. Thậm chí, theo quan điểm của Darwin, chính nhờ sự đa dạng ấy mà sự sống mới có thể phát triển.


Quả thật, nếu để ý kĩ, con người ai cũng có vài điểm gì đó “khác thường”. Một vài người tôi vô cùng ngưỡng mộ, là những người sẵn sàng chấp nhận sự “khùng” đó của mình một cách đầy kiêu hãnh. Ngược lại, còn đang phải tự kìm nén con người mình, là còn đang ngờ vực giá trị của bản thân.


Ở một góc nhìn nào đó, thế giới con người là một bức tranh đầy màu sắc. Mỗi người đều mang đến một sắc độ riêng biệt từ tâm hồn họ, một giá trị độc nhất để làm nên sự tổng hòa muôn màu và phong phú.


Cũng giống như một tô phở, được tạo thành từ nhiều nguyên liệu khác biệt, nhưng tất cả đều hòa quyện để làm nên một tổng thể đầy hương vị, không thừa không thiếu.


 

Với tôi, những điều tôi thường viết, ban đầu chỉ để dành cho chính mình. Khi nhận được phản hồi rằng những điều ấy mang lại giá trị cho ai đó, tôi vừa bất ngờ vừa hạnh phúc. Tôi thấy vui vì đã quyết định “mặc kệ đời” mà viết ra những gì mình muốn viết, xong tình cờ lại giúp cuộc đời đẹp hơn.


Vậy nên, tôi tin rằng: chỉ cần biết vị trí của mình ở đâu, ta có thể là tất cả những gì thế giới này còn thiếu.


Kể cả khi thấy mình lạc lõng, ta vẫn còn có internet để tìm kiếm những người “hợp màu”, "hợp vị" với mình. Dù có kết nối với họ hay không, chỉ cần nhận ra rằng mình không cô độc cũng là quá đủ.


Nếu có thể gửi lời nhắn nhủ cho chính bản thân tôi ngày trước, tôi muốn nói: “hãy yêu lấy sự riêng biệt của mình”.


Khác người chút, có khi lại thành điểm nhấn.


Cosmic Writer


Comments


bottom of page