Không biết có ai đã từng nghĩ về câu hỏi này hay chưa. Nhưng đây là một điều đã khiến mình trăn trở trong suốt nhiều năm qua.
Cứ mỗi khi đạt được một thành quả gì đáng kể, hoặc một bước phát triển nào đó đáng tự hào... mình thường phải đứng giữa một mâu thuẫn nội tâm: một mặt muốn được chia sẻ niềm vui đó với người khác, nhưng mặt khác lại thấy chẳng muốn khoe khoang gì, vì không muốn bản thân sa đà vào cảm giác kiêu căng tự mãn.
Đối với mình, sự khiêm nhường là một đức tính quan trọng. Nhất là ở vị thế của một người viết, một người chia sẻ nội dung có nhiều người theo dõi. Mình không muốn vì chút tiếng tăm trên mạng mà nghĩ rằng mình đặc biệt, hoặc thiếu suy xét cẩn trọng về lời nói.
Nếu như thiếu đi sự khiêm nhường, một sự nhận thức rằng mình nhỏ bé và còn rất nhiều điều để học... mình có lẽ đã mãi dậm chân tại chỗ và không thể phát triển xa hơn.
Nhưng ngược lại, mình cũng hay tự vấn: vậy mình nên khiêm nhường làm sao để không bị coi thường?
Vì không thể hiện những gì mình biết hay những gì mình làm được, mà mình cũng từng bị gia đình và cấp trên đánh giá thấp. Họ xem sự im lặng đó như biểu hiện của sự rụt rè thiếu tự tin, từ đó gián tiếp làm ảnh hưởng đến cơ hội phát triển của mình trong cuộc sống và sự nghiệp.
Mình tạm xem đây như một vấn đề chưa có lời giải đáp. Một điều mà có lẽ mình sẽ cần phải trải nghiệm sâu hơn trong thế giới phức tạp của người lớn mới dần hiểu được.
Nhưng ở thời điểm này, mình nghĩ, chúng ta có quyền thể hiện con người mình theo cách mình muốn. Chia sẻ những chiến thắng của mình cũng được. Tiếp tục vươn lên trong tĩnh lặng cũng chẳng sao.
Miễn là chúng ta vẫn từng ngày nỗ lực, nâng cao giá trị bản thân, không làm ảnh hưởng tới ai, và cảm thấy thoải mái là chính mình dù cho người khác có phán xét điều gì...
Thì khi đó, mình nghĩ, sẽ chẳng có cách sống nào là sai cả.
Cosmic Writer
Σχόλια