Hôm vừa rồi, mình tình cờ đọc được đề văn như vậy trong một bài viết. Một câu hỏi chỉ trong 8 chữ, ngắn gọn nhưng chất đầy tâm tư, khiến mình phải dừng lại một lúc để suy nghĩ về nó.
Mình từng là một đứa khá khép kín. Sinh ra là một đứa con trai, bằng cách nào đó mình đã được học là phải biết kìm nén những cảm xúc bên trong. Vì đó là những thứ (thường bị xã hội cho là) yếu đuối.
Và mình đã sống như vậy trong suốt hai mươi mấy năm. Mình khoác lên mình một bộ áo giáp, dày và cứng cáp, khiến mình trông có vẻ lạnh lùng và mạnh mẽ hơn trước thế giới bên ngoài. Lòng mình cũng luôn đóng lại bên trong bộ áo giáp ấy: không bao giờ chia sẻ điều gì cho ai.
Đặc biệt là với những cảm xúc tiêu cực, thì chỉ có mình và riêng mình phải đối diện, phải đấu tranh, phải chịu đựng. Dù có đang đau khổ thế nào thì cũng vẫn phải cười nói như thể không có chuyện gì đang xảy ra. Mình đã lạc lõng và cô đơn trong chính thế giới của mình.
Đến một ngày, mình nhận ra đó là một chiến lược tồi để sống. Sở dĩ chúng ta cần đến bộ áo giáp, là vì một sự thật dường như không "mạnh mẽ" cho lắm: nỗi sợ.
Chúng ta sợ bị đau, sợ bị tổn thương, sợ cái cảm giác bị ai đó nhìn thấu tâm can và rồi không được họ chấp nhận.
Chúng ta sợ mình bị đánh giá, sợ bị chối bỏ, sợ sự thiếu cảm thông của người ngoài khiến chúng ta tự thấy mình là một sinh vật kỳ lạ, khó hiểu, và đáng ghét.
Khi nhận ra và dũng cảm thừa nhận sự thật này, thì nghịch lý rằng nó lại khiến chúng ta bớt yếu đuối hơn. Việc thừa nhận sự mong manh của chính mình là điều mà mình thấy chỉ có những người tự tin nhất, bản lĩnh nhất mới dám thực hiện.
Chỉ có với bản lĩnh như vậy mà họ mới dám xuất trận mà không cần mặc giáp, dám bị thương, dám bị ghét, dám chấp nhận những được-và-mất của việc sống đúng với con người mình.
Vậy mở lòng mình ra, họ mất gì?
Chắc chắn là sẽ mất đi sự an toàn. Những phán xét của người ngoài có thể khoét sâu hơn vào những vết thương của họ. Họ có thể sẽ tiếc khi đã tin và chia sẻ với nhầm người.
Nhưng rồi họ được gì? Họ học được cách để làm lành những vết thương đó. Họ nhận ra mình không yếu đuối đến mức cần phải được bảo vệ.
Họ chạm đến và được chạm đến bởi những người xung quanh, có được sự thấu hiểu, sự chân thành, sự tin tưởng từ những người tử tế với họ.
Họ được trải nghiệm cuộc sống sâu hơn, nếm trải nhiều cung bậc cảm xúc hơn, làm thế giới của mình đa chiều và phong phú hơn.
Và tuyệt vời nhất là họ sẽ được thấy nhẹ lòng: được nói, được viết, được chia sẻ, được bày tỏ những thứ bên trong mình mà không cần phải kìm nén và giữ lại điều gì cả.
Sự nhẹ lòng đó giúp họ tự do. Một sự tự do chỉ có được khi chúng ta trút bỏ đi lớp áo giáp nặng nề vô nghĩa.
Kể từ khi nhận ra điều này, những mối quan hệ của mình dần thay đổi. Mình nhận ra rằng vẫn có những người hiểu mình, thương mình, chấp nhận mình, và thế giới ngoài kia không lạnh lẽo như mình từng tưởng tượng.
Và trong chính việc mở lòng, chia sẻ, kết nối... mình lại tự thấy được mình rõ hơn.
Mình biết, việc mở lòng ra với một ai đó là rất khó. Không phải dễ dàng để bạn cảm thấy đủ tin tưởng, đủ an tâm để nói về những cảm xúc thật với người khác. Nhất là khi bạn cũng giống mình, chưa từng học cách để làm việc này trong suốt bao nhiêu năm.
Nhưng mình nghĩ, ít nhất cũng hãy bắt đầu bằng việc học cách để chia sẻ nó với bản thân. Học cách để viết ra, trình bày và chia sẻ về những điều mình đang cảm thấy, không phải với ai mà là với chính mình trước tiên.
Để qua đó bạn có thể nhìn thấy con người mình, thấy câu chuyện và cảm xúc của mình được phơi bày lên trang giấy... Và rồi bạn sẽ thấy nó nhẹ nhàng và đơn giản hơn so với khi bị giữ mãi trong lòng.
Trong quá trình đó, bạn cũng sẽ dần học được được cách để giao tiếp về mình với chính mình. Nó cho bạn các kỹ năng để sau đó có thể giao tiếp về mình với người khác. Và học được cách để chấp nhận người khác như cách bạn sẽ chấp nhận chính mình.
Vậy nên là, hãy cứ mở lòng đi. Bạn sẽ mất, nhưng cũng sẽ được rất nhiều. Và nếu chưa biết mở với ai, hãy cứ dũng cảm đi được bước đầu tiên là mở nó với bản thân mình trước đã.
Cosmic Writer
Mình cũng vô tình đọc đc đề văn này và bắt tay làm nó luôn nè. Làm xog mik ms lên gg check đáp án hihi .