Đôi lúc ký ức từ những ngày tháng đã qua bất ngờ ập về, có thể chỉ đơn giản là từ một bức ảnh cũ tình cờ lướt qua trên điện thoại.
Thoáng nghĩ lại, bỗng thấy trong lòng có những cảm xúc tương phản hòa quyện như một bản hợp âm. Đó vừa là sự lưu luyến những kỷ niệm, vừa là sự lạ lẫm khi thấy mình khi xưa và hiện giờ đã khác biệt đến thế nào.
Thời gian làm chúng ta thay đổi, và ấy là chuyện đáng mừng. Điều đó có nghĩa mình đã có sự phát triển, đã có sự trưởng thành qua năm tháng.
Thế nhưng, điều khiến mình phải bật cười, là khi nhớ lại những khó khăn mà mình trong quá khứ từng phải đối mặt. Khi ấy, những vấn đề tưởng chừng như to lớn lắm, quan trọng lắm, có thể nhấn chìm mình trong hố sâu của sự lo âu và tuyệt vọng.
Giờ nhìn lại, tất cả những vấn đề cũ đều đã được mình vượt qua, bằng cách này hay cách khác. Thế rồi chặng đường lại dẫn mình đến hàng tá những vấn đề mới.
Nhưng khi chiếc chiếu này được trải dài hơn chút, mới ngỡ ra những hố sâu đã và đang làm mình chới với chỉ là những ổ gà nhỏ tí ti trên hành trình mình cần đi.
Có những sườn dốc từng khiến mình trượt ngã, nhưng cũng có đỉnh cao mình tự hào đã vượt qua. Khi nhìn rộng ra toàn cảnh, mới thấy những sự kiện ấy đều chỉ đến và đi, và không sự kiện nào định hình con người mình mãi mãi.
Thời gian như những cơn sóng vậy. Chúng xóa nhòa đi những vết chân in sâu trên mặt cát, nhưng cũng có thể phá nát tòa lâu đài ta đã miệt mài dựng xây.
Thế nên phải luôn tâm niệm: "this too shall pass". Đừng tự dày vò vì thất bại, mà cũng đừng ngủ quên trên chiến thắng.
Thoáng chốc nữa thôi giây phút này sẽ thành kỷ niệm, được hồi ức lại trong khoảnh khắc hiện tại của tương lai.
Mọi điều rồi sẽ qua, và chân mình rồi sẽ bước.
Cosmic Writer
Comments