Hãy thử tính xem:
Trong một ngày có bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu bạn?
Trong một năm có bao nhiêu cảm xúc mà bạn đã trải qua?
Và rồi hãy thử nhân nó lên với mấy chục năm cuộc đời mà xem. Đó là những con số không thể đong đếm được.
Thế mới thấy: một kiếp người đâu phải chỉ có đôi ba nơi mình đến, hay dăm bảy thứ này kia mình sở hữu.
Bên cạnh những điều mắt thấy tai nghe, trong từng khoảnh khắc cuộc đời mình, còn biết bao nhiêu chiều sâu mà không ai khác ngoài tự bản thân mình có thể trực tiếp trải nghiệm.
Ta có thể cố gắng để đồng cảm với góc nhìn của nhau. Nhưng những niềm hạnh phúc hay vết thương sâu kín, chỉ chân thực nhất trong tâm trí mình, và vô hình trong tâm trí tha nhân.
Vì đằng sau lớp da thịt mình, là cả một đời sống nội tâm phong phú, sâu sắc, và đa chiều. Một thế giới của riêng mình mà không ai khác có thể xâm nhập.
Sự thật này, có thể làm mình cảm thấy lạc lõng và cô đơn trong thoáng chốc. Không lẽ niềm vui của mình không thể được chia sẻ, nỗi buồn của mình không thể được cảm thông?
Thế nhưng đằng sau rào cản ấy, sẽ là sự trưởng thành.
Đó là khi mình nhận ra: suy nghĩ và cảm xúc của mình là hoàn toàn do mình chịu trách nhiệm. Chỉ duy nhất mình trải nghiệm nó, nên đừng biến nó trở thành vấn đề của người khác. Mình nuôi dưỡng tâm trí mình thế nào, thì nó sẽ trở thành thế ấy.
Đó là khi mình hiểu được: ai cũng đều có những nỗi niềm riêng. Tuy ta không thể hoàn toàn thấu hiểu được nhau, nhưng chỉ việc chấp nhận và cố gắng đồng cảm với vấn đề của nhau thôi cũng đã là một điều đáng trân quý.
Đó là khi mình biết rằng, thật vô lý khi kỳ vọng người khác phải hiểu mình, phải tự biết cả những điều mình không nói ra. Có điều gì giữ trong lòng mình muốn họ biết, thì mình cần phải diễn đạt được nó làm sao để họ nghe.
Đời người thăm thẳm những bề sâu
Buồn vui, hạnh phúc, hay muộn sầu
Cất riêng lòng mình, người không thấu
Bày tỏ tâm tình, thấy được nhau.
Cosmic Writer
Comments