Nếu như có một vị thần chết xuất hiện và báo hiệu cho tôi biết: chỉ trong vòng 24 giờ nữa thôi cuộc đời tôi sẽ kết thúc, bạn có muốn biết tôi sẽ phản ứng thế nào?
Đầu tiên, tôi sẽ cắt bỏ đi phần bàng hoàng, khóc lóc, nuối tiếc cuộc đời. Lúc ấy, gồng mình lên níu giữ lấy sự sống rốt cuộc có ích gì, khi cái chết trước sau gì cũng sẽ tìm đến? Nó là một phần của cuộc chơi, và như một lẽ thường tình, có chơi thì phải có chịu.
Vì suy cho cùng, nếu như chỉ còn 24 giờ để sống, tôi không muốn bỏ phí quỹ thời gian quý báu còn lại của mình để bất lực tìm cách thay đổi những quy luật tất yếu không thể thay đổi.
Tôi cũng chẳng biết phía bên kia của cái chết có điều gì đang chờ đợi. Nhưng điều ấy cũng chẳng quan trọng.
Thay vào đó, tôi sẽ tìm cách sử dụng 24 giờ ấy một cách ý nghĩa nhất có thể:
Tôi sẽ tìm gặp gia đình và người thân, ôm lấy họ và nói những lời yêu thương chân thật từ tận cùng trái tim, những lời vốn thường ngày thật khó để nói ra.
Tôi sẽ làm một chuyến xe tới thăm mộ ông bà, nói lời cảm ơn tiễn biệt, và hẹn gặp lại họ ở một nơi nào đó nếu như có thể.
Tôi sẽ làm cốc cafe với mấy đứa bạn, nói mấy chuyện nhảm nhí và cười đùa vô tư như thời còn đi học.
Tôi sẽ dành chút thời gian viết cho mỗi người tôi yêu quý một bức thư, gửi gắm vài dòng nhắn nhủ, nếu như một ngày nào đó họ nhớ về tôi trong suốt phần đời còn lại.
Tôi sẽ mở photo album và xem lại những bức ảnh của tôi thời bé, nhìn lại hành trình tôi khôn lớn, và mỉm cười vì biết mình đã sống thật trọn vẹn: dám nói lên những điều thành thật với bản thân, dám theo đuổi những điều trái tim khao khát, dám hành động theo giá trị và lý tưởng của mình bất chấp cuộc đời ngáng đường tôi bằng bao nhiêu thất bại, khó khăn, hay cám dỗ...
Ừ thì còn nhiều kế hoạch còn dang dở, còn những ước mơ vẫn phải gác lại, nhưng dù gì tôi cũng đã cố gắng hết mình, làm tròn trách nhiệm với bản thân. Và chỉ cần như vậy thôi là cũng đủ để tôi thấy mãn nguyện với cuộc đời, để thấy chẳng còn gì phải luyến tiếc.
Khi thời khắc đã điểm, tôi có thể mỉm cười mà trở về cát bụi với một cõi lòng thật bình an. Khi con tim chậm nhịp, khi hơi thở dần cạn, tôi muốn thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm.
Nói vậy thôi, chứ tôi chẳng biết liệu ngày mai tôi sẽ chết, hay 70 năm nữa tôi mới chết. Cuộc đời có khi vẫn còn dài lắm.
Thế nhưng hai viễn cảnh ấy liệu có thật sự khác biệt? Dài hay ngắn có hề hấn gì trước quy luật của tự nhiên?
Cuộc đời này là hữu hạn. Ta đều biết một ngày nào đó ánh sáng của cuộc đời sẽ vụt tắt, nhưng luôn né tránh việc thành thật đối diện với nó vì những xúc cảm khó chịu.
Nhưng sự thật là vậy: trên đầu ai cũng đều đang lơ lửng một chiếc đồng hồ đếm ngược cho tới lúc ta nhắm mắt lìa đời. Chỉ có điều, chẳng ai biết rõ liệu mình còn sống được bao lâu, ngoại trừ những người mắc bệnh hiểm nghèo và được bác sĩ báo tin.
Trớ trêu thay, ta thường hay quên mất điều ấy mà mặc nhiên cho rằng được sống là điều hiển nhiên. Ta vô thức tiêu tốn quỹ thời gian quý báu của mình vào những thị phi vô nghĩa, những thói xấu vô bổ, những tranh cãi vô ích. Trong khi đó lại trì hoãn việc sống cuộc đời mình theo đúng cách mình muốn.
Liệu những tháng ngày "sống hoài, sống phí" có làm ta nuối tiếc khi một ngày nào đó phải nằm trên giường bệnh, phải đón nhận cái nhìn vô cảm đầy phán xét của thần chết?
1 ngày, 10000 ngày, hay 25000 ngày, rốt cuộc chẳng khác nhau đến mấy, đều chỉ là những con số đang đếm ngược từng giây. Cuộc đời có thể dài nhưng chưa bao giờ là vĩnh cửu. Tương lai sẽ thế nào là điều không ai biết trước.
Tôi luôn phải tự nhắc nhở mình điều ấy, để không phải tới lúc biết mình sắp chết mới vội vàng trân trọng cuộc sống, biết thời gian sắp hết mới nhận ra giá trị của từng khoảnh khắc.
Tuy là nói sẽ dễ hơn làm, nhưng thử làm sẽ không nuối tiếc. Dù gì đi nữa, hãy cứ sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng được sống.
Cosmic Writer
Comments