top of page

Người đến người đi

Trên hành trình chia sẻ bài học và tri thức, có những khi tôi may mắn nhận được lời cảm ơn của người theo dõi. Những lời ấy đôi khi ngắn gọn, đôi khi chân thành, sâu sắc, và làm tôi cảm động.


Những phản hồi này làm tôi cảm thấy vô cùng tự hào và hạnh phúc về con đường mình đã chọn. Ai ngờ được rằng: việc cho phép bản thân chia sẻ những gì chân thật từ tận đáy lòng, lại có thể tạo ra được hiệu ứng tích cực đến thế. Vậy mà lâu nay chúng ta vẫn phải ẩn giấu con người mình sau những lớp mặt nạ.


Tôi nhận ra rằng mình không cô đơn. Tâm hồn của con người đồng điệu trong những buồn vui, những thành bại, những thăng trầm... nhưng khi bơ vơ chệch nhịp giữa những bộn bề huyên náo, ta vô ý chẳng hề nhận ra.


Sẽ là giả dối nếu như không dám thừa nhận rằng: từ tận sâu bên trong, tôi cũng khao khát được lắng nghe, được thấu hiểu, và được công nhận. Khi được nhận những lời cảm ơn và khích lệ, tôi thấy thoải mái và yên tâm hơn trong chính da thịt mình.


Thế nhưng việc này cũng đưa tôi đến với một nỗi lo mới: sẽ ra sao nếu như tôi bám chấp lấy sự công nhận của người khác, ảo tưởng về sức mạnh của bản thân, để rồi bị bỏ lại một mình trong sự trống rỗng nếu như một ngày họ không còn quan tâm, theo dõi tôi nữa?


Thực chất, tôi cũng đã có những khoảnh khắc thoáng thấy mình thua kém và bế tắc khi những nội dung tôi mới thực hiện bị sụt giảm về tương tác. Tất nhiên, những cảm xúc ấy đều chỉ là nhất thời, và hết lần này đến lần khác tôi đều vượt qua.


Nhưng sau vài lần như vậy, tôi dần tự rút ra cho mình một bài học quan trọng: tuy yêu thích sự công nhận, nhưng đó không phải là mục đích duy nhất hay quan trọng nhất đối với tôi.


Tôi viết, đầu tiên là vì mình. Tôi viết để hiểu thêm về mình, để học hỏi từ mình, để sáng tỏ tâm tư mình. Tự bản thân trải nghiệm ấy thôi, với tôi cũng đã là một món quà.


Những lời tôi viết, vì nó đến từ điểm nhìn và trải nghiệm của tôi, nên có lẽ sẽ mang lại nhiều giá trị cho những ai đang hoang mang như tôi đã từng. Có thể ở một thời điểm nào đó, nội dung của tôi lướt qua thế giới của họ, và tình cờ mang đến cho họ chính xác những gì họ đang cần: sự đồng cảm, lời động viên, chút kiến thức, hay một câu trả lời...


Giữa thế gian đầy người, chỉ lướt qua nhau trong một khoảnh khắc thôi cũng đã là một cái duyên. Vậy mà nếu như mình còn giúp được họ, thì dù ít dù nhiều, đó cũng là một điều đáng trân quý, chứ đâu cần họ phải ở lại mãi. Khi nhận được sự giúp đỡ từ mình rồi họ rời đi, vậy là sự giúp đỡ ấy đã phát huy hiệu nghiệm, như vết thương đã được chữa lành và chẳng còn dai dẳng.


Cũng giống như Bác Hồ từng chúc những người lính cứu hỏa được... thất nghiệp, nếu như một ngày tôi trở về với quên lãng, có lẽ đó là ngày tôi hoàn thành trách nhiệm của mình. Ngày ấy, chẳng cần ánh đèn hay tiếng vỗ tay, tôi vẫn sẽ viết, vì đó đơn giản là thú vui.


Ai tìm đến, mình trân trọng chào đón mà không ảo tưởng. Ai rời đi, mình chấp nhận buông tay mà chẳng níu giữ.


Cosmic Writer


Comments


bottom of page