Có một điều này mình muốn thú nhận: mình thực sự không giỏi ghi nhớ thông tin về người khác.
Trong nhiều cuộc trò chuyện khi vừa mới gặp gỡ một ai đó, ngay sau khi họ giới thiệu tên của họ, là mình - đằng sau vẻ tay bắt mặt mừng, thì tâm trí đang băn khoăn rằng làm sao họ vừa mới nói dứt lời mà mình đã vội quên ngay lập tức.
Trong những mối quan hệ xung quanh mình cũng vậy. Nhiều điều mình nghe bạn bè hoặc ai đó kể, xong tới lúc chia tay nhau ra về là những mẩu thông tin đó cũng bay ra khỏi đầu mình luôn. Lần sau gặp lại, nghe kể lại những điều đó mà mình tròn mắt ra như mới nghe lần đầu.
Mặc cho việc mình thường được mọi người yêu quý (hy vọng là đúng vậy thật chứ không phải chỉ mình tưởng tượng), việc này làm cho mình càng cảm thấy có lỗi đôi chút, vì có vẻ như mình không quan tâm đến người khác đủ để ghi nhớ những thông tin chi tiết về họ. Hoặc chính xác hơn, như những lời nhận xét mà mình thường hay phải nhận lúc còn nhỏ: đầu óc lúc nào cũng như trên mây.
Và cũng như một người trên mây, cái nhìn của mình về mọi người đến từ một góc nhìn rất khác. Thậm chí nếu mạnh miệng hơn, có thể nói mình thấy những cái mà người khác không thấy.
Khi gặp gỡ một người, mình thường chỉ ghi nhớ những cảm nhận mà mình có về họ, tuy mơ hồ nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Đó là những thông điệp mà mình vô thức diễn giải được từ nguồn năng lượng mà họ lan tỏa: họ là người thế nào, có đáng tin cậy hay không, có nhìn nhận tốt về mình không, có đạo đức hay không, có mang lại sự dễ chịu hay không...
Khi vô thức của mình đã làm quen, quan sát, và thấu hiểu một ai đó đủ sâu, thì dường như đôi lúc mình còn có thể tiên đoán được rằng họ thích gì, ghét gì, hoặc sẽ phản ứng như thế nào trong từng trường hợp.
Mình xin phép được mạo muội tự nhận rằng mình thường nhìn nhận vấn đề bằng một cái nhìn sâu xa, nhưng sâu xa không phải là biết tất cả, vì có những điều hiển nhiên trước mắt mà cặp mắt mù lòa của mình chẳng nhìn thấy.
Nói cách khác, mình không nhìn nhận một người bằng những mảnh ghép thông tin chắp nối lại với nhau để tạo hình thành cái tổng thể. Cái nhìn của mình, là cái nhìn thẳng vào cái tổng thể đó luôn.
Và mặc dù những chi tiết cụ thể có thể mờ nhòe, nhưng cái bố cục tổng quan lờ mờ ẩn hiện mới là cái "chân giá trị" mà mình thực sự quan tâm, mới là cái mà mình cho rằng đến từ cốt lõi và phản chiếu lại tâm hồn của một người, và là cái mà tâm trí trên mây của mình có thể nhận biết một cách dễ dàng.
Nhìn từ bề ngoài, mình có vẻ xa cách và không màng thế sự. Nhưng cũng không hẳn vậy đâu, đừng hiểu lầm mình.
Cosmic Writer
Comments