Chúng ta đều rất dễ dàng nhìn ra khuyết điểm của người khác, nhưng nhiều khi của chính mình thì không.
Việc ấy thật ra là bình thường. Vì sự hối hả của cuộc sống buộc chúng ta phải hướng ra bên ngoài, nhưng lại thiếu đi sự tĩnh lặng cần thiết để quay về nhìn thấu được bên trong.
Cũng như khi bạn nhìn vào gương, và khẽ giật mình khi thấy mái tóc mình bù xù, chiếc áo mình xộc xệch, và nét mặt mình mệt mỏi... Một khoảnh khắc nào đó khi bạn tự soi chiếu lại chính mình, mọi thứ trong lòng bạn cũng sẽ dần sáng tỏ hơn. Bao gồm cả những điểm mù khó thấy.
Hoặc đôi khi, sự mù mờ ấy bắt nguồn từ việc chúng ta e sợ những cảm nhận chưa tốt về mình, né tránh đối diện với những sự phản tư không làm mình dễ chịu. Vì nó khiến chúng ta cảm thấy mình yếu kém, và thậm chí có phần khó chấp nhận.
Nhưng việc ấy cũng giống như ném hết sự bừa bộn vào một cái tủ và đóng nó lại. Những rối ren sẽ nằm ngoài tầm mắt, nhưng chúng ta không thể tự dối lòng mình rằng nó không tồn tại ở đó.
Hành trình thấu hiểu chính mình, theo tôi cần phải được bắt nguồn từ sự trung thực. Hãy thừa nhận rằng còn đó ở mình là những khuyết điểm, những góc khuất, những sự thật kém hoàn mỹ.
Nhưng đừng tự phán xét chính mình, mà chối bỏ những sự thật ấy. Thay vào đó, hãy đối diện với những phân mảnh "chưa tốt" của con người mình bằng sự bao dung, yêu thương, và nhẫn nại. Và rồi, bằng một tinh thần cầu tiến, sẵn sàng cải cách bản thân để được sống tốt hơn.
Dạo gần đây, điều gì đang làm bạn khó ngủ?
Bạn đang lo lắng và không vui với chuyện gì?
Bạn có còn đang bị kéo vào những thói quen tiêu cực?
Bạn đã tự chăm sóc mình thật tốt hay chưa?
コメント