Có bạn hỏi tôi rằng, làm sao để vượt qua được áp lực về điểm số?
Bản thân tôi thời còn học phổ thông cũng đã từng lo nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Vì khoảng cách giữa "giỏi" và "khá", đôi khi chỉ cần một chút chênh lệch điểm số cũng đủ xếp mình vào một phân hạng khác biệt. Và thứ bậc đó của mình so với số đông, cũng sẽ quyết định việc mình cảm thấy tự hào hay tủi hổ.
Lớn hơn rồi mới thấy, những lo nghĩ về điểm số thời ấy thật ra chẳng phải vấn đề to lớn đến vậy. Nhưng đây chẳng phải là một vấn đề của riêng nơi trường lớp. Kể cả khi bước vào trường đời, áp lực cuộc sống thật ra cũng có nhiều nét tương đồng. Chúng đều mang bóng hình của những con số.
Ra trường đi làm, thay vì băn khoăn về số điểm, bạn lại lo nghĩ về thu nhập. Mấy đứa bạn ngày trước khoe thu nhập có nhiều con số hơn bạn, khiến bạn tự cảm thấy mình thua kém. Rồi lại đến lo nghĩ về thời gian, về tuổi tác. Tại sao 25 tuổi rồi vẫn chưa ổn định, sao 30 tuổi rồi vẫn chưa có gia đình... Kể cả khi biết những con số ấy là phù phiếm, bạn cũng vẫn bận lòng vì nghĩ rằng đó là cách xã hội sẽ đánh giá bạn.
Hay như khi làm sáng tạo nội dung, có những lúc tôi cũng không tránh được việc lo nghĩ về số lượt tương tác, về lượng người theo dõi... vì đối với phần lớn mọi người thì đó là những tiêu chí dễ thấy mà họ có thể dựa vào để đánh giá xem tôi thành công đến đâu.
Cuộc sống này có lẽ luôn như vậy? Chúng ta luôn phải sống trong hoang mang, đêm ngày lo theo đuổi mấy con số, như có một nỗi ám ảnh rằng chúng sẽ là thước đo tuyệt đối quyết định giá trị con người mình. Rằng nếu như không đạt một mức tiêu chuẩn nào đó tự quy ước, thì chúng ta sẽ thất vọng và không chấp nhận nổi chính bản thân.
Nhưng có thật vậy không? Không lẽ con người chỉ đơn thuần là nô lệ của những con số, phải làm sao để những con số của mình được cao hơn, được nhiều hơn? Đó có phải là cách tốt nhất để chúng ta sống cuộc đời mình?
Tôi không nghĩ vậy. Có thể quan điểm này sẽ trái ý nhiều người, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta tự giải thoát mình khỏi nỗi ám ảnh này sớm ngày nào, thì càng được sống tự do thêm ngày ấy.
Hãy bớt ám ảnh về những con số, và dần quan tâm nhiều hơn đến những "giá trị thật".
Thay vì lo nghĩ điểm số được bao nhiêu, hãy nghĩ về việc mình thật sự học được những gì, và những kiến thức ấy có ý nghĩa thế nào với cuộc sống mình mai sau. Thay vì so đo hơn kém về thu nhập, hãy nghĩ đến việc mình tạo ra được những giá trị gì, cảm thấy yêu thích hoặc thỏa mãn ra sao về công việc phải làm khi thức dậy mỗi sáng. Thay vì đánh giá lẫn nhau bằng những con số, hãy tập nhìn nhận sâu hơn về nhân cách của một người, về giá trị quan của họ, về cách họ sống, và về việc họ hạnh phúc đến đâu với chính cuộc đời mình.
Đó mới là những giá trị thật, những ý nghĩa thật mà những con số vô tri không có cách nào đong đếm nổi.
Điểm số cao hay thu nhập cao chưa nói hết được điều gì. Nếu như những con số ấy đạt được không phải bằng thực lực, hoặc đêm ngày khiến bạn phải căng thẳng lo nghĩ đến rụng cả tóc, bệnh cả người.
Bớt quan tâm đến những con số, không phải có nghĩa rằng bạn đừng cố gắng nữa. Hãy vẫn cứ cố gắng, cứ nỗ lực, cứ vươn lên khỏi giới hạn của mình. Nhưng không phải để hơn thua với bất kì ai, hoặc để gây ấn tượng với người đời. Mà là để phát triển và hoàn thiện cuộc sống của mình, để tạo ra thêm hạnh phúc cho mình, cho gia đình, và cho xã hội.
Và khi mà bạn đã sống thật trọn vẹn, đã làm tốt nhất có thể trong giới hạn về tư duy, tâm huyết, và năng lực của mình, thì bạn rồi cũng sẽ nhận được những kết quả tốt nhất mà bạn xứng đáng được nhận. Dù lúc ấy, bạn có xếp cao hay thấp trên những thang đo, thì bạn cũng vẫn được thấy lòng mình nhẹ nhõm, thấy trân trọng, thấy biết ơn, và thấy tự hào với những gì mình đã có được.
Vậy nên là, hãy tự giải thoát bản thân khỏi xiềng xích vô hình của những con số. Đừng để những điều kiện bên ngoài quyết định giá trị con người bạn.
Chỉ riêng bạn, mới biết thước đo nào phù hợp với mình, để có thể tự mình định nghĩa được giá trị của bản thân.
Cosmic Writer
Comments