top of page

Ở đúng nơi thuộc về

Tôi luôn cảm thấy mình may mắn khi được đi du học.


Dù thật sự thì quãng thời gian ấy chẳng dễ dàng gì. Có những khi tôi rơi vào trạng thái cô đơn, lạc lõng, thậm chí trầm cảm. Nhưng dù sao, những giá trị tôi học được từ những năm tháng ở nước ngoài là không thể nào đong đếm.


Có lần, một bạn hỏi tôi rằng: "tại sao học xong anh không ở lại?".


Thật ra thì câu hỏi này tôi nhận được rất nhiều, từ người quen, người lạ, đủ cả. Câu trả lời đơn giản chỉ vì ngành học của tôi không thuộc diện được chính phủ Australia cho phép xin định cư. Nhưng dường như câu trả lời ấy không làm thỏa mãn vài người, khi tôi vẫn thấy trong mắt họ sự tiếc nuối, rằng vì sao tôi đã không tìm cách ở lại "bằng mọi giá"?


Trong gần 8 năm ở nước ngoài, tôi đã thấy nhiều người "bằng mọi giá" từ bỏ quê hương. Có người trốn ở lại định cư trái phép, có người bỏ ra hàng tỷ để làm đám cưới giả, thậm chí vài chục tỷ để đầu tư mua nhà. Khát vọng về một cuộc sống văn minh hơn, hạnh phúc hơn, tự do hơn, khiến họ phải đành lòng từ biệt người thân mà nhấn nút "reset" lại từ đầu nơi đất khách.


Tôi rất hiểu ước mơ ấy của họ. Bản thân tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều về những điều kiện và cơ hội tuyệt vời mà con cháu tôi sau này sẽ có đặc quyền thừa hưởng, khi chúng được sinh ra ở một đất nước giàu có và phát triển hơn. Vì thế nên nhiều người sẵn lòng đánh đổi tất cả, dẫu biết việc ấy khó khăn và thậm chí đau đớn thế nào.


...


Nhưng rồi, sau nhiều năm quằn quại giày vò mình giữa những ngã rẽ, tôi vẫn quyết định về Việt Nam. Thật lòng tôi thi thoảng vẫn hoài niệm về Australia, nơi tôi xem là nhà suốt tuổi thanh xuân. Tuy nhiên, đã 3 năm kể từ ngày đó, tôi không có chút hối tiếc nào vì lựa chọn này.


Thật sự thì, nếu như so sánh về điều kiện sống, dễ thấy Việt Nam mình thua kém ở nhiều mặt. Nhưng về đời sống tinh thần, thì thật ra ở đâu cũng có cái hay, cái dở riêng. Mọi sự so sánh do đó là khập khiễng. Như câu thoại trong "The Farewell" mà Lulu Wang từng viết: "it's just different".


Ở Việt Nam, tôi có gia đình, có người thân. Mặc dù khi trở về thì ông bà ngoại tôi đã không còn. Cảm giác mất người thân khi ở xa không gì diễn tả được, nhưng tôi vẫn còn những người sống làm động lực cố gắng.


Ở Việt Nam, nhịp độ cuộc sống nhanh đến chóng mặt. Sự cạnh tranh đôi khi là gay gắt. Nhưng khi thả mình vào đó, tôi cũng thấy mình có nhiều khao khát và cảm hứng hơn. Những gì tôi đã tích lũy được từ hành trình ở nước ngoài, trở thành lợi thế của tôi ở hiện tại: từ trình độ ngoại ngữ, tới những tư duy chuyên môn được rèn giũa ở môi trường học thuật quốc tế.


Khi được mở mang tầm mắt về những gì thế giới đã và đang làm được, tôi đặt ra câu hỏi về việc làm sao để có thể mang được những giá trị ấy về đây, để tạo ra sự thay đổi tiến bộ hơn cho những thế hệ sau này.


Thời gian này, tôi nhận ra rằng mình có thể trở thành chính sự thay đổi ấy. Với tôi, đó chỉ đơn giản là không thỏa hiệp giá trị quan của mình, và tự khẳng định mình bằng việc thiết lập nên những hệ tiêu chuẩn mới.


Chẳng hạn như với chính page Cosmic Writer mà bạn đang đọc. Công thức thành công của các page lớn như tôi thấy ngày nay, là re-up lại nội dung của người khác, bất chấp tác giả có đồng ý hay không. Có nơi "tử tế" đề tên tác giả, có nơi trắng trợn không. Bản thân tôi cũng không ít lần bị "ăn cắp chất xám" kiểu như vậy.


Nhưng đây không phải là việc tôi sẽ làm với page của mình, vì nó mâu thuẫn với giá trị của tôi. Vậy nên, như mọi người thấy, đăng tải trên Cosmic Writer vẫn đang và sẽ là những nội dung original, được tôi sáng tạo từ chính hiểu biết, tâm huyết, và chiêm nghiệm của mình.


...


Mấy ngày trước, tôi vinh dự được mời làm speaker cho một workshop về viết của các bạn gen-z. Kết thúc buổi workshop, một bạn inbox cho tôi rằng buổi hôm ấy đã truyền cảm hứng viết cho bạn rất nhiều. Đọc lời nhắn ấy, tôi cảm thấy tràn đầy hy vọng.


Biết đâu một ngày những hạt mầm được gieo trong tâm hồn bạn đọc, sẽ cao lớn và trổ bông, tạo thành những sự thay đổi hữu hình như tất cả chúng ta có lẽ đều muốn thấy.


Cuộc sống của tôi hiện giờ, tất nhiên cũng có những lo toan, những áp lực, cũng như bất kì ai trên cuộc đời này. Nhưng tôi đang hạnh phúc với những gì mình làm, và hài lòng với những gì mình có.


Chắc có lẽ chỉ khi một cánh cửa khép lại, chúng ta thôi mơ tưởng về một cuộc đời khác không thuộc về mình, lúc ấy mới biết trân trọng hơn những điều tuyệt vời mình đang có ngay đây.


Vậy nên là, ở Việt Nam hay ở đâu cũng vậy. Miễn sao mình nhìn thực tại bằng lòng biết ơn, mình sẽ thấy mình đang ở đúng nơi mình thuộc về.


Hà Minh a.k.a Cosmic Writer


1 Comment


Unknown member
Nov 17, 2022

Mình cũng đã ở Tokyo 5 năm, hoàn thành chương trình Tiến sỹ, rồi sau đó quyết định về Việt Nam làm việc. Cũng nhiều người hỏi câu tương tự: Tại sao không ở lại Nhật luôn về Việt Nam làm gì. Mình cũng có câu trả lời cho riêng bản thân, và thật vui khi hôm nay đọc được những dòng viết của bạn.

Mình thỉnh thoảng cũng viết, những lúc sống một mình, nhưng không duy trì được việc viết thường xuyên. Giờ xem trang của bạn mình lại có thêm chút động lực để tiếp tục viết rồi. Vì những suy nghĩ tốt đẹp của mỗi người, rất cần thiết được ghi lại, xứng đáng để nhữn…

Like
bottom of page