Làm người, ai rồi cũng phải quen với những khoảnh khắc bị khuất phục trước khó khăn, cảm thấy mình bế tắc và hoang mang giữa cuộc đời đầy hỗn loạn.
Trong những giờ phút đen tối nhất màn đêm, mình phải luôn tâm niệm rằng bóng tối trước mắt chỉ là nhất thời, sớm muộn rồi ánh bình minh cũng ló rạng. Niềm tin vào một viễn cảnh tươi sáng hơn luôn là nguồn động lực mạnh mẽ để bao thế hệ con người vượt qua nghịch cảnh và làm nên những điều phi thường.
Nhưng không, đó không phải là thứ niềm tin ngây thơ rằng mọi việc rồi sẽ diễn ra thuận theo ý mình như một phép màu kỳ diệu. Vòng xoáy sinh-lão-bệnh-tử của cuộc đời như chiếc cối xay, rồi sẽ tiếp tục dày xéo làm tâm hồn này trầy xước, cho tấm thân này mỏi mệt.
Niềm tin để mình tiếp tục vững bước, chỉ có thể là niềm tin vào bản thân, vào thứ động lực nội tại đang chờ đợi được mình tìm thấy từ sâu trong tâm hồn.
Niềm tin rằng dù mình có bị đẩy xuống đáy cùng của hố sâu, mình cũng vẫn sẽ tự tìm được đường lên. Niềm tin rằng khi khó khăn chất chồng như núi trước mắt, từng bước một rồi mình cũng sẽ vượt qua. Niềm tin rằng dù một ngày mình mất hết tất cả, mình vẫn có đủ sức mạnh để chấp nhận sự thật và làm lại từ đầu.
Niềm tin ấy sẽ chỉ là hão huyền mù quáng khi mình phó mặc cuộc đời cho số phận quyết định. Nhưng khi niềm tin là động lực để mình tự tạo ra sự chuyển hóa, thì nó chính là chìa khóa để mở ra những cánh cửa tươi sáng hơn.
Vùng vẫy trong "bể khổ" của cuộc đời, mình không thể biết tương lai nào đang chờ đợi, nhưng niềm tin vào chính bản thân phần nào trao cho mình quyền tự quyết.
Giống như chú chim non lần đầu tiên lìa cành, nếu như không đặt niềm tin vào đôi cánh, liệu có thắng được trọng lực để bay đi được xa?
Vậy nên, khi bóng tối một ngày nào đó lại bủa vây, hãy nhìn thẳng vào tâm can mình mà thành thật rằng: "rồi mình sẽ vượt qua được thôi".
Cosmic Writer
Commentaires