Sự cảm thông là một thứ dễ dàng với những người bạn thân quý.
Nhưng, với những người bạn không ưa, hoặc những người bạn xem là đối thủ, có quan điểm trái ngược, may mắn và thành công hơn bạn... thì hẳn sẽ khó hơn để bạn cảm thông được với họ.
Nhưng càng khi đó, sự cảm thông mới càng là cần thiết, và càng có nhiều giá trị.
Mình biết, quan điểm này có lẽ sẽ đi ngược lại thứ nhiều người muốn nghe. Nhưng đây là điều mà càng ngày mình càng nghiệm thấy rõ hơn.
Sự cảm thông dành cho những người như vậy, thật ra nhiều khi không nhất định là vì họ, mà vì chính mình.
Mình cảm thông với những người thành công hơn, là mình vượt qua sự đố kỵ.
Mình cảm thông với những người suy nghĩ khác mình, là mình vượt qua sự hẹp hòi độc đoán.
Mình cảm thông với những người chỉ trích mình, là mình vượt qua sự bảo thủ, tự ái.
Mình cảm thông với những người từng làm mình tổn thương, là mình vượt qua lòng thù hận.
Mình cảm thông với những người mình không ưa, là mình vượt qua những phán xét định kiến.
Mình cảm thông với những người thua kém hơn, là mình vượt qua niềm kiêu căng tự mãn.
Và suy cho cùng, tất cả những sự "vượt qua" đó, đều giúp cho chính mình trước tiên: cái tâm của mình thoải mái hơn, cuộc sống của mình nhẹ nhàng hơn.
Nếu như nói, sự cảm thông có một phần vị kỷ trong đó, thật ra cũng không hẳn là sai.
Ở đây, mình không nói đến sự tha thứ hay sự yêu thương. Mà chỉ đơn giản là sự cảm thông, theo nghĩa rằng chúng ta có thể đặt mình vào vị trí của người khác, thử nhìn thế giới qua lăng kính của họ, và nhận ra rằng đằng sau tất cả những ấn tượng bên ngoài, họ cũng có những câu chuyện, những thiếu sót, những đau khổ, những khát vọng, những tổn thương...
Bản thân mình, đôi khi phải nhận những lời bình luận ác ý cũng khiến mình không vui trong thoáng chốc. Nhưng sau đó, mình thường tự nhủ bản thân, rằng biết đâu người viết dòng bình luận kia cũng đang trải qua một ngày tồi tệ, đang có nỗi đau nào đó bị kìm nén, hoặc chỉ đơn giản là có những trải nghiệm và quan điểm khác mình...
Suy nghĩ như vậy, tự nhiên mình có thể bỏ qua, và không còn giữ lại trong lòng thứ gì tiêu cực.
Như có một đoạn này trong cuốn nhật ký của hoàng đế Marcus Aurelius mà mình rất ấn tượng, đọc một lần mãi không thể quên. Đại ý là: đừng vội nóng giận mà chê trách rằng miệng anh này hôi, rằng nách anh kia bốc mùi khó chịu...
Nếu như ta ở vị trí của họ, sở hữu cơ thể của họ, trải qua cuộc đời họ sống... thì có lẽ, ta cũng giống như họ mà thôi.
Comments