Trên con đường phát triển và trưởng thành, nghịch lý thay, chúng ta nhiều khi lại tự trở thành rào cản của chính mình.
Khát khao muốn trở nên “tốt hơn” thúc đẩy chúng ta về phía trước, nhưng đôi lúc cũng khiến chúng ta nhạy cảm với những điều “chưa tốt” ở bản thân, để rồi thấy mình tự ti và thua kém.
Tôi luôn nghĩ, ở một mức độ nào đó, sự nghiêm khắc với chính mình là một điều cần thiết. Vì chỉ nhờ đó mà chúng ta mới sống kỷ luật, nghiêm chỉnh, và trách nhiệm hơn. Vậy nhưng, nếu như không được kiểm soát, nó sẽ biến tướng và dần trở thành sự độc đoán.
Đó là khi sự tự tin của chúng ta bị bóp nghẹt bằng chính những áp lực và kỳ vọng của mình. Hay là khi ta hoang mang không dám khởi đầu một hành trình mới như trái tim mình mong muốn...
Rất có thể, mình đang là "kẻ phản diện" trong chính câu chuyện của mình. Sự thật này chẳng mấy dễ chịu, nhưng nhận ra được nó cũng chính là bước đầu để vượt qua.
Để có thể hiện thực hoá được những tiềm năng của mình, những lời tự phán xét chẳng phải là một người bạn đồng hành đáng tin cậy. Thứ chúng ta cần là những lời tự khích lệ, tự khẳng định, để tiếp thêm cho ngọn lửa bên trong ta chứ không phải là tự tay dập tắt. Đừng để những tiếng nói chỉ trích định nghĩa giới hạn của bạn, trong khi bạn có thể tiến xa hơn được rất nhiều bằng những lời tin tưởng và yêu thương.
Tôi cho rằng những người thường quá khắt khe với bản thân, cũng chính là những người có tiêu chuẩn và lý tưởng của riêng mình. Họ muốn bản thân mình được hoàn thiện hơn, và ấy là một mục đích tốt. Vì bản thân tôi, cũng là một trong số đó.
Nhưng để hoàn thiện hơn, chúng ta cũng cần phải học cách để bao dung với những thiếu sót mình còn đang có. Phải biết công nhận những nỗ lực của bản thân cho dù kết quả có ra sao. Phải biết tự mình tiếp thêm sức mạnh cho mình, thay vì kiệt quệ dưới gánh nặng của những lời tự chê trách.
Đó mới chính là một sự trưởng thành về nội tâm mà họ và tôi đều cần đến.
Không có ai là thật sự hoàn hảo. Nhưng chúng ta không cần phải trở nên thật hoàn hảo mới xứng đáng được chấp nhận, được yêu thương, được cảm thấy tự hào về con người mình hiện tại.
Miễn sao mình đã cố gắng, đã dám đặt niềm tin vào mình, đã sống trọn vẹn với lương tâm và năng lực mình có, thì cũng không có điều gì để phải cảm thấy hổ thẹn cả.
Hãy cứ sống với tiêu chuẩn của mình, thậm chí lấy đó làm động lực để vươn lên. Nhưng đừng vì nó mà tự quá khắt khe với mình, bạn nhé!
Comentarios