Những người hướng nội đều có vẻ gì đó tách biệt với dòng đời.
Những trào lưu đều không hấp dẫn họ, những xô bồ chẳng lay chuyển được họ, những ánh đèn thường không tìm thấy họ để chiếu đến.
Không phải vì họ rụt rè hay kiêu ngạo, mà chỉ vì họ không muốn cuộc đời mình phải phức tạp và hỗn loạn thêm nữa, không muốn tấp nập người ra người vào mà ồn ào xả rác đầy tâm hồn mình.
Họ chỉ cần được yên bình trong một thế giới riêng. Chấp nhận làm kẻ ngoại cuộc, không tranh đua, không hào nhoáng. Để được hòa mình vào trong tĩnh lặng, vì ở đó họ nghe thấy rõ nhất tiếng lòng mình.
Họ không cho rằng thế giới này mang nợ họ điều gì. Sự thấu hiểu, sự chấp nhận, hay tình yêu thương... họ đều có thể tự trao cho chính bản thân.
Và nhờ thế, họ sống trong thế giới mà như được tự do khỏi nó. Sự bình thản của họ trở thành một điểm tựa tinh thần cho những người xung quanh, là bến đỗ an toàn khi dòng đời vội vã làm họ mỏi mệt.
Có lẽ chính họ cũng sẽ bất ngờ trước sự ngược đời ấy. Khi sự tĩnh lặng, đôi khi lại có tiếng nói hơn những xôn xao.
Cosmic Writer
Comments