Thử nghĩ mà xem:
Mới ngày nào, ta còn là một đứa trẻ, vẫn còn nhìn cuộc đời bằng cặp mắt sáng trong, còn đang tò mò khám phá về cuộc sống, còn đang học hỏi mọi điều bằng một tâm trí hồn nhiên, còn thoải mái mắc sai lầm và được mọi người dung thứ.
Một ngày khác, ta đã thấy mình trưởng thành, và nhận ra rằng cuộc đời này không chỉ toàn màu hồng như ta từng thấy. Việc ta nghĩ gì, nói gì, và làm gì, cũng tì lên tấm thân mỏi mệt của ta như ngày càng có thêm nhiều sức nặng. Khi ta đủ lớn để chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, việc ta sướng hay khổ, sự tồn tại của ta là một diễm phúc hay một lời nguyền, ta đâu còn một ai để đổ lỗi, mà hoàn toàn là do ta quyết định.
Suốt những năm tháng đó, giữa ngày thơ bé và tuổi trưởng thành, ta đã làm gì?
Tưởng đâu quãng thời gian ấy miên man như một cơn mê dài, nhưng khi nó trôi qua và giật mình nhìn lại, ta mới thấy nó chỉ như một thoáng chốc, một khoảnh khắc chớp nhoáng mà ta càng cố nắm giữ, nó lại càng trôi tuột khỏi tay ta như một con cá đang bơi.
Cuộc đời này chắc cũng vậy. Sự sống kỳ diệu mà ta có, không thể nào tồn tại được vĩnh cửu. Giữa dòng thời gian bất tận, những tháng ngày ta được sống thật chỉ ngắn ngủi như một đốm sáng chợt loé lên rồi chợt tắt. Điều ấy ai cũng biết, nhưng liệu có mấy ai thật sự sống đúng với ý nghĩa của nó?
Đừng khiếp sợ thời gian, vì thời gian là tất cả những gì ta có. Đừng để bị cuốn đi trong sự hối hả của chiếc kim đồng hồ, để rồi lại phải chịu thêm nhiều áp lực, mà hãy chỉ đơn thuần trân trọng nó, tận hưởng nó, sống trọn vẹn trong thời gian ở ngay khoảnh khắc này, khoảnh khắc này, và khoảnh khắc này…
Nhiều thứ, ta có thể mất đi rồi mới nhận thức được rằng nó quan trọng đến nhường nào. Nhưng cuộc đời này, cái nguồn năng lượng sống thiêng liêng này, và khoảng thời gian ngắn ngủi mà nó tồn tại, không được phép là một trong số đó.
Cosmic Writer
Comments