Cảm giác này có thể xa lạ với nhiều người. Nhưng với những ai hay cầu toàn, phê bình và chỉ trích bản thân, thì chỉ những sai lầm thật nhỏ thôi cũng khiến họ cảm thấy mình thật đáng trách.
Nhiều khi, nó cuốn chúng ta sâu hơn vào một vòng xoáy tiêu cực. Nhưng tôi cho rằng, cảm giác có lỗi ấy chỉ đơn thuần là dấu hiệu rằng bên trong chúng ta có một lý tưởng sống (ideal), mà như Sigmund Freud sẽ gọi là "siêu ngã" (superego). Nhờ nó mà chúng ta biết thế nào là tốt đẹp, hành động thế nào là đúng đắn... và cũng khiến lương tâm bị giằng xé khi tự thấy bản thân mình thật thua kém so với lý tưởng như vậy.
Nhưng việc tha thứ cho bản thân, không đồng nghĩa với việc vứt bỏ đi lý tưởng của mình. Mà nó chỉ đơn giản là vứt bỏ đi sự kỳ vọng phi thực tế, rằng mình phải hoàn toàn tuân theo thật chuẩn xác với lý tưởng như vậy, mọi nơi và mọi lúc.
Suy cho cùng thì, chúng ta đều là con người, với tất cả những khuyết điểm và hạn chế mà sự thật ấy kèm theo. Mắc một chút sai lầm không có nghĩa rằng mình tệ hại, chẳng may gặp thất bại không có nghĩa rằng mình kém cỏi... Chúng ta chỉ đơn giản là những người học trò của trường đời, khôn ngoan và trưởng thành hơn từ những sai lầm, và ấy là một điều hết sức đáng quý.
Những lời đã nói, những chuyện đã qua, những việc đã làm... dù có hối tiếc đến mấy cũng không thể nào khác được. Tự giày vò bản thân vì những điều không thể thay đổi, suy cho cùng chỉ là đang hao tốn đi thời gian và năng lượng của mình cho những việc ý nghĩa hơn. Lối thoát khỏi nỗi giằng xé ấy, theo tôi, đến từ việc mở rộng lòng cảm thông. Hãy thừa nhận con người mình, hướng về tương lai và tự hỏi: "với những lỗi lầm và thiếu sót như vậy, rồi mình sẽ thay đổi và tốt hơn thế nào?"
Cosmic Writer
Comments