Cảm xúc là những gì không thể bị chối bỏ. Nhiều người có thói quen xem thường cảm xúc. Nhưng thực chất đó là những gì đặc trưng nhất định nghĩa nên con người. Ta có lẽ sẽ chẳng phải người nếu như thiếu vắng nó. Vì không thể được tách rời, không có một phương cách sống nào là trọn vẹn nếu thiếu đi một lòng thân ái với cảm xúc. Đó thậm chí còn là yếu tố quyết định những vui-buồn-sướng-khổ xuyên suốt một đời người. Vậy mà, nhiều khi chúng ta thấy cảm xúc như kẻ phản diện... Lớn lên từ trường lớp, chúng ta chưa từng được dạy cách để lắng nghe tiếng lòng mình. Đến cha mẹ nhiều khi còn thờ ơ vụng về với chính tâm can họ để có thể làm gương cho con. Thế giới ngày nay đang quá thiếu vắng những gì mà Alain de Botton gọi là sự "giáo dục về cảm xúc" (emotional education). Kết quả là: bạn phải tự học lấy điều ấy cho mình. Đôi khi chỉ từ những bài học thấm đẫm tổn thương và nước mắt. Những ai từng học được cách thấu hiểu cảm xúc, sẽ biết rằng chúng sẽ đến rồi đi, và không thể bị níu giữ. Ngày vui rồi lại đến ngày buồn. Đôi khi buồn vui chỉ trong một ban sáng. Đôi khi ào ạt như mặt biển, nhưng lại tĩnh lặng dưới tầng sâu... Cảm xúc vốn là như thế. Hiểu được rằng những gì đang trải nghiệm rồi sẽ qua trong thoáng chốc, khiến bạn đối xử nhẹ nhàng và bao dung hơn với những xúc cảm đang hiện diện. Vì bạn biết rằng tính nhất thời của nó không thể thay bạn quyết định con người mình. Thật ra, cảm xúc chẳng có gì là yếu đuối, chỉ là những rung động rất-đỗi-con-người trước những thăng trầm của dòng đời. Nó có rất nhiều sắc độ, và sắc độ nào cũng có nét đẹp riêng, vì nét đẹp ấy nằm trong con mắt người tiếp nhận. Một tâm hồn đầy sức mạnh, sẽ chẳng tự dồn nén chính nó để đương đầu với những cuộc chiến bên ngoài, mà sẽ biết ngỏ lời kết bạn với cảm xúc, để tự hòa giải những cuộc chiến bên trong mình. Cosmic Writer
top of page
bottom of page
Comments