Thời gian trôi qua nhanh, chỉ khi mình muốn nó chậm lại.
Thời gian trôi qua chậm, chỉ khi mình muốn nó qua nhanh.
Dòng thời gian chẳng chờ đợi ai, cũng chẳng hối thúc ai. Chẳng vội vàng, cũng chẳng chậm trễ.
Nó cứ thế lạnh lùng trôi như cách nó vẫn trôi từ 13.8 tỷ năm qua, và cứ thế cho đến mãi sau này.
Trong dòng chảy dường như vô tận ấy, vài chục năm cuộc đời mình chỉ như một phút giây lóe sáng rồi chợt tắt. Một lát cắt ngắn ngủi nhưng chứa đựng biết bao buồn vui, thăng trầm, tình yêu, và kỷ niệm. Một thoáng chốc vũ trụ tự mơ thấy mình trong hình bóng của một kiếp người.
Chi khi mình thấy khiêm nhường trước quy luật của thời gian, mình mới nhận ra tháng ngày mình được sống trên cõi đời này chỉ là vay mượn.
Cứ từng giây trôi qua, dù là nhanh hay chậm, là từng giây vơi đi khỏi quỹ thời gian hữu hạn mà mình không thể nắm giữ.
Thế nhưng cuộc đời này, đâu thể được đong đếm bằng những thước đo. Sự sống chỉ thật sự diễn ra trong từng khoảnh khắc, trong từng trải nghiệm, mà không ngôn từ nào có thể biểu đạt thay.
Không biết tương lai này còn bao nhiêu, nhưng hiện tại là khoảnh khắc duy nhất mình có. Ngay đây và ngay bây giờ.
Mải lo nghĩ về thời gian, thì khoảnh khắc ấy đã lại trôi qua mất rồi.
Và khi mình sống trọn vẹn trong khoảnh khắc hiện tại, khi mình thật sự trân quý từng giây phút mình có...
...thì khi ấy nhanh hay chậm đều chẳng quan trọng.
Cosmic Writer
Comments