Những chuyến đi chơi, đôi khi làm tôi thấy nóng ruột vì phải tạm gác lại những công việc thường ngày. Cảm tưởng như, mình bị phân tách khỏi "cuộc sống thật".
Nhưng khi nhất thời thoát ra khỏi guồng quay ấy, tôi mới hiểu: "cuộc sống thật" chỉ tồn tại bên ngoài chiếc màn hình và bốn bức tường.
Phiêu lưu đến một vùng trời nào đó xa xôi, tôi mở rộng tầm mắt để đón nhận cảnh vật xung quanh mình, cốt để định vị cho khỏi lạc. Và cũng nhờ thế, tôi mới nhận ra rằng: sự bận rộn chốn thành thị mà người đời thi nhau sùng bái, thực chất chỉ là những tấm song đang chia tách mình khỏi tự nhiên.
Đặt chân đến những vùng đất mới, tôi như một đứa trẻ, khám phá thế giới lại từ đầu. Ánh nắng thì ra vàng ấm đến thế, cơn gió thì ra dịu mát đến thế, cỏ cây thì ra xanh tươi đến thế...
Những khung cảnh ấy làm lắng lại trong tôi những âu lo thường nhật, đánh thức dậy một cảm nhận bình yên ngủ vùi đã lâu, như được thả mình nằm gọn trong cái ôm của đất trời, được trở về với thiên nhiên nơi con người tỉnh giấc.
Danh tính của tôi tan biến như ảo ảnh, chỉ còn lại một sự tồn tại đồng nhất với không gian.
Thời gian cũng như cô đọng hơn trước. Mỗi chuyến đi đều là hữu hạn, và từng ngày từng giờ trôi đi như càng tăng thêm giá trị, nhắc nhở tôi trải nghiệm thật trọn vẹn để không uổng phí.
Thời gian trên cuộc đời thật ra cũng vậy, chỉ là mình nghĩ nó dài mà chẳng nhớ phải trân trọng cho xứng đáng.
Đi chơi về xong, con người mình như được làm mới. Những công việc thường ngày vẫn vậy, nhưng sự bế tắc chẳng còn. Nguồn cảm hứng bỗng trôi chảy hơn trước.
Thật buồn cười. Đôi khi mình chạy trốn khỏi cuộc sống, bỗng lại thấy được sống nhiều hơn.
Cosmic Writer
Comments